Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 470: Tô Ngưng Nguyệt Liều Chết Cứu Tô Mộc (1)

Chương 470: Tô Ngưng Nguyệt Liều Chết Cứu Tô Mộc (1)Chương 470: Tô Ngưng Nguyệt Liều Chết Cứu Tô Mộc (1)
"Muội muội, ta thấy hôm nay bệnh tình của nương vẫn chưa có chuyển biến tốt, hay là để ta đi lên núi hái một ít dược liệu về chữa bệnh cho nương nhé." Tô Mộc cũng rất sốt ruột muốn làm chuyện gì đó để chữa bệnh cho mẫu thân.
"Được, huynh đi đường nhớ chú ý an toàn." Hôm nay trời vừa đổ mưa nên đường cũng không dễ đi. Tuy rằng Tô Ngưng Nguyệt không muốn nhưng nàng ngại tiền trong nhà cũng không có nhiều lắm, hơn nữa hiện tại giá tiền thuốc cũng rất đắt nhưng hầu hết đều không có tác dụng gì với bệnh tình của Diêu Xuân nên Tô Ngưng Nguyệt cũng chẳng còn cách nào mà chỉ có thể đồng ý để Tô Mộc đi hái một ít thuốc về đây.
"Nguyệt Nguyệt, sao Mộc Nhi còn chưa trở về vậy?" Diệu Xuân nằm trên giường thấy chạng vạng tối rồi mà Tô Mộc còn chưa trở về nên không khỏi có hơi lo lắng.
"Không sao đâu nương, nhất định ca ca sẽ bình an trở về thôi." Thật ra trong lòng Tô Ngưng Nguyệt cũng không chắc chắn lắm nhưng nàng chỉ có thể an ủi mẫu thân vẫn đang ốm đau nằm trên giường trước như vậy.
"Sao còn chưa trở lại chứ? Sắp tối rồi." Tô Ngưng Nguyệt đi ra sân im lặng suy nghĩ: "Hay là mình đi tìm huynh ấy thử xem."
"Nương, nếu không để con đi tìm Tô Mộc nhé, nhưng mà người yên tâm chắc chắn huynh ấy sẽ không sao đâu." Tô Ngưng Nguyệt mơ hồ cảm giác có hơi bất an nên nói với nương vậy.
"Tiểu Thần, đệ ở nhà nhất định phải chăm sóc cho nương và gia gia thật tốt nghe chưa." Tô Ngưng Nguyệt lại nói với Tô Thần.
Lúc này bên ngoài cũng đang sấm chớp ầm ầm, cuồng phong gào thét.
"Được, tỷ yên tâm, đệ sẽ chăm sóc tốt cho nương và cả gia gia nữa. Hiện tại bên ngoài đang mưa to, đi một mình nhất định phải chú ý an toàn." Tô Thần nói với Tô Ngưng Nguyệt. "Trời ạ, sao trời lại đổ mưa lớn như vậy chứ?" Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt thâm nghĩ, Tô Mộc sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ, Tô Ngưng Nguyệt vừa nghĩ vừa đi lên núi.
"Không được, ta nhất định phải trở về, nếu không nương và muội muội sẽ lo lắng cho ta." Tô Mộc ở lại trong núi đợi, bởi vì bên ngoài mưa gió quá lớn nên Tô Mộc chỉ có thể ở trong sơn động trốn một lúc.
"Ở cổ đại cũng quá bất tiện rồi, đến cả phương thức liên lạc cũng không có. Nếu như là ở thời hiện đại thì mọi chuyện đều có thể giải quyết chỉ bằng một chiếc điện thoại rồi." Tô Ngưng Nguyệt vừa đi trên đường vừa oán giận thời tiết quá xấu, còn không khỏi mắng cổ đại bất lợi. Không ngờ tới dưới chân trơn trượt, Tô Ngưng Nguyệt té lăn trên mặt đất.
"Ai da, má ơi, đau quá." Tô Ngưng Nguyệt ôm lấy chân vừa bị té ngã của mình, đôi môi nàng run nhè nhẹ hô lên một tiếng.
Lúc này, đột nhiên Tô Ngưng Nguyệt nghĩ tới Thiên Vũ Hàn, nàng nhớ lại ngày đó Thiên Vũ Hàn đã nói với mình rằng mọi chuyện đều đã có hắn, nàng chỉ cần lo làm một nữ tử hạnh phúc là được, nhưng mà hiện tại thì sao chứ? Hiện tại Thiên Vũ Hàn lại không thể ở bên cạnh nàng, dù cho hắn có nói gì cũng đều không thể thực hiện được, haiz.
"Ai da, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? Hiện tại đã là lúc nào rồi mà mình còn có tâm tư nhớ tới Thiên Vũ Hàn. Đúng là đồ ngốc." Tô Ngưng Nguyệt chỉnh lại mái tóc đã bị thấm đẫm nước mưa, nàng tiếp tục đứng lên tính toán đi về phía trước.
"Tô Mộc, Tô Mộc, huynh đang ở đâu? Rốt cuộc huynh ở đâu?" Rõ ràng Tô Ngưng Nguyệt biết dù mình có kêu to thế nào cũng vô dụng thế nhưng hiện tại ngoại trừ việc kêu to ra thì dường như nàng cũng không nghĩ ra được cách nào hữu dụng hơn.
Thế nhưng nghĩ đến hiện tại mẫu thân, đệ đệ và cả gia gia đều đang ở nhà chờ mình đưa Tô Mộc trở về thì Tô Ngưng Nguyệt lại cảm thấy áp lực của mình thật sự rất lớn. Nhưng nàng còn có cách nào chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận