Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 828: Hợp Tác (1)

Chương 828: Hợp Tác (1)Chương 828: Hợp Tác (1)
Carl không hiểu điều đó có nghĩa là gì, hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Tô Ngưng Nguyệt đã tiếp tục nói thao thao bất tuyệt: "Ngươi có thấy là ngươi đang chạy khắp trời nam đất bắc không? Nếu không làm chút gì đó thì thật là rất có lỗi với mình đó. Không bằng ngươi đi làm đại lý thu mua, mua những thứ quý hiếm từ Bắc vào Nam, kiếm được mấy giá chênh lệch ở trong đó. Ta sẽ trả cước vận chuyển, chúng ta chia ba bảy như thế nào? Ta ba ngươi bảy?"
Carl giống như là được mở ra chân trời mới: "Còn có thể như vậy sao?"
Tô Ngưng Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay, vừa vặn mấy ngày trước Thiên Vũ Hàn có nói chuyện với nàng về việc quốc khố không đủ, nếu việc này có thể làm thành công, nàng có thể kiếm được thêm tiền để bỏ vào quốc khố. Cùng với Carl ở trước, sẽ không có ai tra ra là nàng ở phía sau bổ sung ngân khố, các đại thần trong triều cũng sẽ không nói gì.
Về phần lợi dụng kẻ mới quen biết Carl kia, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy mình không có gì sai, chỉ là bằng hữu mà thôi, bằng hữu sinh ra là để nhờ vả.
Tô Ngưng Nguyệt càng nhìn Carl càng hài lòng, mặc dù trước đó có chút chán ghét vẻ mặt dữ tợn của hắn, nhưng hiện tại nàng cảm thấy vẻ mặt đó xuất hiện trên người hắn thực sự rất đáng yêu.
Vì thế nụ cười của nàng càng rạng rỡ hơn nhưng nàng không hề biết rằng nó càng ngày càng thấm sâu vào tâm trí của Carl,.
"Ngươi, ngươi có cái gì muốn nói thì cứ nói, ta sẽ giúp ngươi."
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong liền lắc đầu: 'Không, không, không, ngươi không phải là đang giúp ta, ngươi là đang giúp chính mình. Ngươi phải biết ở niên đại bây giờ ngành sản xuất buôn bán này nổi tiếng như thế nào. Ngay cả lúc ở thời hiện đại thông tin toàn cầu đều ở hết trên mạng, thì người ta cũng vẫn kiếm được rất nhiều tiền, huống chỉ là ở thời đại này. Cho dù các ngươi ở bên đó coi thứ này là tâm thường, nhưng ở đây ngươi chỉ cần kêu giá vài lần chắc chắn sẽ có người mua. Hơn nữa căn bản không có ai biết cả, người ta có khi còn cảm tạ ngươi."
"Thấy thế nào? Ngươi có cảm thấy phấn khích không?"
Carl nghe vậy có chút xúc động, nhưng cũng nhịn xuống mà tiếp tục lắng nghe.
"Ngươi vào Nam ra Bắc, khẳng định là đã thấy không ít đồ vật kỳ lạ khiến cho người ta ngạc nhiên thích thú. Cho dù không gặp được, ngươi vẫn có thể mô phỏng mấy thứ đồ ở ngoại bang một chút, cũng có thể lừa gạt kiếm được không ít tiền từ mấy kẻ giàu có phải không."
Carl không nói nên lời khi nghe điều này: "Đó không phải là người dân của nước các ngươi sao? Ngươi định lừa dối người dân nước mình như thế này à?"
Tô Ngưng Nguyệt không có một chút sợ hãi nào: "Quan trọng là, mấy ngày trước ta tổ chức yến hội quyên tiên cho bọn họ, nhưng bọn họ còn không chịu, bây giờ ngươi chuẩn bị giao thương với bọn họ, cứ mạnh mẽ đòi giá cao, không cần khách khí. Ai bảo họ đắc tội với ta?"
Nàng để lộ ra vẻ mặt gian trá như kẻ trộm, cười hì hì.
Carl chợt nhớ lại một câu trong đầu: Có thể chọc tức bất cứ ai, nhưng đừng bao giờ đắc tội nữ nhân.
Tô Ngưng Nguyệt cười một mình một lúc, cảm thấy có chút xấu hổ, nàng tiến lên dùng ngón tay chọc Carl: "Này, ý của ngươi như thế nào?"
Carl định thần lại, trâm ngâm một lúc rồi nói: "Ta cảm thấy việc này ngươi có chút hy vọng hơi nhiều, một số phương diện còn thiếu sót".
"Nói như thế nào nhỉ?"
Carl nói tiếp: "Nếu đúng như những gì ngươi nói thì cũng không phải là ý kiến tồi, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ rằng nếu muốn làm được việc này thì ta sẽ cần phải có một đoàn đội, và những người trong đó phải là những chuyên gia hàng đầu. Dù sao thì ở cổ đại, bọn thổ phỉ đạo tặc hung hăng ngang ngược, không như thời hiện đại có chế tài pháp lý.
Hơn nữa, nếu là hàng hoá vận chuyển qua biển, thì cần tàu chở, không có dự báo thời tiết, thì cần phụ thuộc vào người cầm lái có kinh nghiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận