Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 534: Ngon Miệng (1)

Chương 534: Ngon Miệng (1)Chương 534: Ngon Miệng (1)
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu rồi theo Dương sư phụ và đồ đệ của Dương sư phụ tới bãi sông, thấy nhà xưởng đã xây xong ở kia, nhìn Dương sư phụ bằng ánh mắt khen ngợi.
Tô Ngưng Nguyệt kiểm tra xong xuôi và nói với Dương sư phụ: "Ta rất hài lòng."
Dương sư phụ đáp lại: "Hài lòng là tốt rồi."
Tô Ngưng Nguyệt trả số tiền còn lại cho Dương sư phụ, Dương sư phụ liền dẫn người rời đi.
Tô Ngưng Nguyệt nói với thôn dân: "Ba ngày sau, sáng sớm, mời mọi người tới bắt đầu làm việc."
Thôn dân ai nấy cùng hoan hô.
Qua thời gian mấy ngày, Tô Ngưng Nguyệt đã sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ của chính mình, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, Tô Ngưng Nguyệt chuẩn bị đi lên thị trấn một chuyến, thế nên gọi theo Tô Mộc đại ca nhà mình đi cùng, mượn xe bò nhà Nhị Ngưu để lên thị trấn, bởi vì không phải là chợ phiên vài ngày mới họp một lần nên trên đường chỉ có lác đác vài người qua lại, vào đến thị trấn Tô Ngưng Nguyệt đi thẳng vào cửa hàng tạp hóa, mua 10 cái sọt, 40 bộ bát đũa, 20 chiếc đĩa lớn để bày đồ ăn, 10 cái đĩa nhỏ, một bao lá trà lớn, tổng cộng hết 3 lượng 30 văn tiên, cuối cùng dưới sự ra sức ép giá của Tô Ngưng Nguyệt, cuối cùng ông chủ cửa hàng tạp hóa chỉ lấy có 3 lượng.
Sau đó lại tới cửa hàng đồ gỗ, mua 3 chiếc bàn gỗ, 20 cái ghế băng, để cho công nhân ăn uống nghỉ ngơi, tiêu hết 450 văn, Tô Mộc ở bên cạnh nhìn em gái mình mua đồ mà thấy xót, bèn nói: "Nguyệt Nhi à, những thứ này thợ mộc ở trong thôn chúng ta cũng có thể làm mà."
Tô Ngưng Nguyệt đáp lại: "Để thợ mộc làm thì không kịp mất, không sao đâu huynh, đừng tiếc chỗ tiên này, muội muội của huynh bảo đảm chỉ cần bắt đầu làm việc là có thế kiếm gấp đôi chỗ này."
Tô Ngưng Nguyệt an ủi Tô Mộc.
Chỗ bàn ghế này xe bò của hai người chở không hết nên chỉ đành nhờ cửa hàng chuyển về giúp, vì thế nên phải viết địa chỉ để lại cho cửa hàng, Tô Ngưng Nguyệt dẫn theo đại ca Tô Mộc tới cửa hàng ngũ cốc mua 35 cân bột mì, 5 cân gạo, 5 cân hạt kê, 10 cân mì cao lương, 5 cân mì ngô, lại mua 20 cân khoai tây, tổng cộng hết 1 lượng 220 văn tiền.
Ông chủ thấy Tô Ngưng Nguyệt mua nhiều đồ như vậy, còn tặng thêm một số hạt giống rau củ, xem như là tấm lòng của ông chủ, Tô Ngưng Nguyệt cũng không lưu tâm, cảm thấy đây là cách thức buôn bán nên có của ông chủ, cuối cùng lại tới cửa hàng thịt mua 25 cân thịt ba chỉ, còn bảo ông chủ cho thêm ít xương, tổng cộng hết 120 văn.
Đại ca Tô Mộc của Tô Ngưng Nguyệt nhìn em gái mình nói: "Nguyệt Nhi, hôm nay muội mua nhiều đồ như vậy làm gì?"
Tô Ngưng Nguyệt đáp: "Những thứ này đều là đề cho công nhân, người ta làm việc cho chúng ta, chúng ta cũng không thể bạc đãi bọn họ đúng không, hơn nữa được ăn no thì bọn họ lại càng làm việc chăm chỉ hơn."
Đại ca Tô Mộc của Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy mình lại học thêm được một bài học, hai người mua bán hòm hòm rồi thì vê nhà, Tô Ngưng Nguyệt bảo Tô Mộc dỡ đồ để vào trong bếp của nhà xưởng trước, sau đó hai người cùng nhau về nhà.
Tô Ngưng Nguyệt về đến nhà liền nói với mẫu thân của mình: "Nương, trong thôn của chúng ta có thẩm nương nào thật thà mà biết nấu ăn không?"
Diêu Xuân mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt nói: "Con hỏi chuyện này làm gì?"
Tô Ngưng Nguyệt nói chuyện nhà xưởng của mình, Diêu Xuân liền nói: "Vương đại nương sống ở phía bắc thôn chúng ta, nấu ăn khá ngon, trong nhà chỉ có hai người là Vương đại nương và tiểu tử Đại Vượng nhà bọn họ." Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy mẫu thân mình nói như vậy liền muốn đi xem, sau đó quay người rời đi, nói với mẫu thân của mình: "Nương, con tới nhà Vương đại thẩm một chuyến."
Nói rồi, Tô Ngưng Nguyệt liền chạy ra ngoài, Diêu Xuân mẫu thân của Tô Ngưng Nguyệt quở trách: "Cái đứa này, cũng không biết đường để ăn cơm xong hãng đi."
Tô Ngưng Nguyệt đã chạy mất tăm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận