Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1005: Bắt Đầu Âm Mưu. (1)

Chương 1005: Bắt Đầu Âm Mưu. (1)Chương 1005: Bắt Đầu Âm Mưu. (1)
"Ta suy nghĩ thể nào à? Cái này ta...' Giọng điệu của Thiên Vũ Trạch vẫn rất cợt nhả, tỏ ra vô cùng qua quýt.
Khí sắc của Tử Tuyền có chút cứng đờ, Định Tây mà nàng ta sử dụng lại không có tác dụng gì hết, không phải là Nhu Cơ từng nói là tỷ lệ thành công của huyễn thuật này là lớn nhất hay sao, sao bây giờ lại thất bại chứ?
Và sự qua quýt trong giọng điệu của Thiên Vũ Trạch cũng khiến lửa giận của nàng ta bùng lên, thái độ của người này sao lại tôi đến như vậy chứ?
"Thân Vương, dù có thể nào thì hôm nay người nhất định phải cho ta một đáp án, nếu không..." Tử Tuyền nói, giọng điệu tràn ngập sự lạnh lùng.
"Nếu không thì sao?" Thiên Vũ Trạch nở nụ cười đen tối.
"Thiên Vũ Trạch, đừng có mà nói nhảm, rốt cuộc là người có thái độ gì vậy?" Tử Tuyền tức giận gâm lên.
Thiên Vũ Trạch nhìn Tử Tuyền giống như là đã hoàn toàn bị chọc tức vậy, dáng vẻ bất cần đời ở trên mặt cuối cùng mới thu lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Đương nhiên là đồng ý rồi!"
Khu vực biên cương.
Một người đàn ông cưỡi một con ngựa cao lớn nhìn những thôn trang đã biến thành biển lửa ở đằng xa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười kỳ dị.
"Tướng quân, những thứ đó ta đều đã sắp xếp xong hết rồi, chỉ đợi Thiên Vũ Hàn nữa thôi." Một tên đầy tớ đi tới, vừa đi vừa nói.
Trên người mặc trang phục và đeo trang sức độc đáo của vùng biên cương. Theo sau hắn ta còn có mấy người cầm đuốc, bịt kín mặt chỉ để lại hai con mắt.
"Ừm, đi thôi." Người cưỡi ngựa kia một lần nữa nhìn đăm đăm về nơi mà sau này sẽ trở thành một khu vực bỏ hoang, quay đầu ngựa và đi vê một nơi khác.
Thiên Vũ Hàn, lần này ngươi sẽ làm thế nào đây? Ta thật sự rất mong đợi đấy?
Trong kinh thành.
Trong thư phòng của Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn nhìn chiếc bình sứ màu trắng kia với khuôn mặt nặng nề, không biết là nên đưa cho Tô Ngưng Nguyệt hay không.
Cuối cùng vẫn quyết định là hắn không tự mình đưa cho nàng, phái người đưa đến cho nàng là được rồi, bây giờ mà hắn đi tìm nàng thì chẳng phải là đang nhận sai hay sao? Không thể cho nàng một sự ảo tưởng như vậy được.
"Vương An, vào đây." Hắn gọi Vương công công đang đứng canh ở bên ngoài.
Đợi Vương An đi vào, trực tiếp đưa cái bình sứ màu trắng ở trên bàn cho Vương An, và nói với hắn ta: "Ngươi đưa cái này tới chỗ hoàng hậu... đừng nói cho nàng biết là của ta."
Mặt Vương An không thể hiện ra biểu cảm gì, nhưng trong lòng đang không ngừng phàn nàn, rõ ràng là rất quan tâm hoàng hậu nương nương, sao lại vẫn còn phải giả vờ lạnh nhạt, nếu người ngài tự mình mang tới thì hai người chưa biết chừng có thể làm hòa với nhau rồi, có cần phải ngoài lạnh trong nóng như vậy không?
Nhưng trên mặt thật sự là gần như không biểu hiện ra mặt, chỉ cung kính đáp lại, không nói gì cả chỉ vội vàng rời đi, tới cung của Tô Ngưng Nguyệt.
Thiên Vũ Hàn ở trong phòng lại tiếp tục chỉnh lý tấu chương, nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc của mình một lát, rồi lại nhập tâm vào trong một chuyện khác.
Trong cung Trường Lạc.
Tô Ngưng Nguyệt sắp xếp lại dược phẩm trong tầng thứ 3 bảo tháp ở trong không gian, và xem xét cách sử dụng bọn chúng, việc quan trọng nhất của nàng bây giờ là làm thế nào để đọc hiểu chúng, vào thời khắc then chốt thì cũng có thể sử dụng chúng. Từ sau khi chuyện đó xảy ra, Tô Ngưng Nguyệt không thả Mao Mao ra khỏi không gian nữa, không phải là không muốn thả nó ra ngoài, mà là vết thương của Mao Mao bây giờ vẫn chưa lành hẳn, nàng không yên tâm khi thả nó ra ngoài.
Cho dù Mao Mao có thông minh và khác biệt đến đâu thì bây giờ nó vẫn còn quá nhỏ, đối diện với một con người giống như Thiên Vũ Trạch thì cho dù không chết thì cũng bị thương nặng, lần trước nếu không phải là nàng xuất hiện kịp thời, Mao Mao của nàng có thể sẽ gặp chuyện, nàng nhìn thấy rõ ràng tia sát ý kia ở trong mắt Thiên Vũ Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận