Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 740: Vô Liêm Sỉ (1)

Chương 740: Vô Liêm Sỉ (1)Chương 740: Vô Liêm Sỉ (1)
Đường Ý nghe xong, không hề bận tâm, nói: "Không sao cả, đại cữu ca, người hãy thoái hôn đi, ta vẫn nguyện ý cưới nàng ấy. Ta và Ngưng Nguyệt thật lòng yêu nhau, xin người thành toàn."
Tô Ngưng Nguyệt không ngăn cản là vì nàng muốn xem da mặt của tên nam nhân này dày đến mức nào.
Đường Kiệt cũng cùng cầu xin: "Đại nhân, cháu trai của ta từ nhỏ không có cha mẹ, là ta một tay nuôi lớn, ta xem nó giống như con trai ruột của ta, nếu đại nhân đồng ý, ta chắc chắn sẽ coi muội muội người như con gái ruột của mình. Mong đại nhân thành toàn cho hai người họ."
Đường Ý và Đường Kiệt nhìn Tô Ngưng Nguyệt không phản đối, trong lòng khẽ mừng, còn tưởng rằng Tô Ngưng Nguyệt chắc chắn cũng nghĩ như vậy, chỉ là bản thân ngại không dám nói ra mà thôi.
Tô Mộc cũng bị da mặt dày của bọn họ chọc cười, muội muội của mình như thế nào, bản thân còn không biết sao? Xem ra không phải là người như vậy. Hơn nữa muội ấy là người đã đồng ý với thánh chỉ, thì sẽ không hối hận, xem ra hai người này thật sự không cân mặt mũi nữa.
"Ngươi đã thích muội muội ta như vậy, ta đương nhiên rất vui, nếu đã như thế, vậy các ngươi hãy dọn đồ đạc, nhanh chóng trốn đi." Tô Mộc vờ như đang rất vội vã.
Đường Ý tò mò hỏi: "Đại cữu ca, tại sao chúng ta phải trốn?"
"Chẳng lẽ Ngưng Nguyệt chưa nói với ngươi sao? Muội ấy đã là Hoàng hậu trên thánh chỉ, nếu làm trái với hôn ước, thì đó sẽ là kháng chỉ, các ngươi còn không nhanh chóng trốn đi?" Đường Ý ngơ ngác, bản thân là muốn một bước lên mây, làm quan lớn, nhưng gan của hắn ta vẫn chưa lớn đến mức dám tranh nữ nhân với Hoàng đế. Đường Ý không ngờ rằng, bản thân chỉ vô tình chọc ghẹo một tiểu thư, sao đột nhiên lại trở thành vị hôn thê của Hoàng đế chứ. Dù cho gan của hắn ta có lớn đến đâu, cũng không dám tranh nữ nhân với Hoàng đế.
Đường Ý ngay lập tức quỳ xuống đất, thể hiện sự quyết tâm và nói: "Tô đại nhân, thảo dân không dám, thảo dân đã sai, xin đại nhân tha mạng. Thảo dân và lệnh muội không có bất kỳ mối quan hệ nào cả."
Lúc này, rũ sạch mối quan hệ mới là điều đúng đắn nhất. Đường Ý không muốn một phút không vừa ý thì có thể gặp hoạ sát thân.
Tô Ngưng Nguyệt vốn dĩ còn cảm thấy Đường Ý có thể có vài phần thật lòng với mình, nhưng ở trước mặt cường quyền, thì chẳng còn chút gì, xem ra, lời nói của nam nhân vẫn không thể tin được.
Tô Mộc cũng cảm thấy tên nam nhân này rất buồn nôn, rõ ràng không thích muội muội của mình, còn giả vờ rất thích muội ấy. Nếu hắn ta có thể nghe thấy thánh chỉ cũng có thể kháng chỉ không nghe theo, thì hắn ta vẫn có thể bái phục xem Đường Ý như một hán tử. Nhưng bây giờ, hắn ta thật sự không đáng là nam tử.
Bây giờ nghĩ lại, Tô Ngưng Nguyệt làm Hoàng hậu cũng khá tốt, ít nhất là ở dưới một người, ở trên vạn người, không có ai dám bắt nạt nàng, nếu như đã mất đi một ít, thì chi bằng có được cái tốt hơn một chút.
"Nếu đã như vậy, thì Đường Kiệt, ngươi thật sự là quá lớn gan. Ngươi dám nói dối rằng là ngươi nghĩ ra biện pháp khai thác than, hả? Ngươi có biết, đây là tội khi quân, tội khi quân, là phải chu di cửu tộc đấy."
Chân của Đường Kiệt ngay lập tức nhữn ra, sau đó ngơ ngác mà quỳ ở dưới đất. Trong miệng còn nói: "Không, không phải như vậy đâu, Tô đại nhân, đúng rồi, muội muội của người vốn dĩ sẽ thành cháu dâu của ta, nhưng mà... hạ quan thực sự không hề có ý định khi quân."
Tô Ngưng Nguyệt lúc này mới bắt đầu từ từ nói, cười lạnh, nói: "Đường đại nhân nói này, ta cảm thấy thật là thú vị. Nghe giống như là ta cầu xin ngươi để làm tức phụ nhà họ Đường ấy à? Đường đại nhân, ngươi không lẽ đã quên rồi, là bởi vì ngươi, chính ngươi đã ép ta phải gả cho Đường Ý, ngươi quên rồi à? Ngươi đã dùng xích trói ta lại, ngươi quên rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận