Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 110: Sững Sờ (2)

Chương 110: Sững Sờ (2)Chương 110: Sững Sờ (2)
Khi Tiểu Lục nghe được lời Thiên Vũ Hàn nói, giống như có một tiếng sét giữa trời quanh đánh thẳng vào người hắn ta.
"Vương gia, chúng ta còn có chuyện gì cần phải làm vậy, ngài vẫn chưa nói đâu." Lúc này Tiểu Lục nhìn Thiên Vũ Hàn nói.
Thiên Vũ Hàn đứng một bên nghe Tiểu Lục nói, mặt không đổi sắc nhìn Tiểu Lục.
"Lát nữa là xử lý xong rồi, khoảng hai canh giờ." Lúc này, Thiên Vũ Hàn nói với Tiểu Lục.
Khi Tiểu Lục nghe được lời Thiên Vũ Hàn nói dường như có một loại cảm giác không còn gì phải lưu luyến nữa. Mà lúc này Thiên Vũ Hàn nhìn thấy dáng vẻ này của Tiểu Lục không nhịn được nở nụ cười.
Khi Tiểu Lục nhìn thấy Thiên Vũ Hàn cười thì mới biết Thiên Vũ Hàn đang đùa với hắn ta, trái tim Tiểu Lục thả lỏng ngay lập tức.
"Được rồi, không đùa ngươi nữa, chúng ta đi thôi." Lúc này Thiên Vũ Hàn nói với Tiểu Lục.
Thế là bọn họ rời khỏi hoàng cung. Bọn họ về tới vương phủ, lúc này quản gia đã sớm chuẩn bị xong bữa trưa cho Thiên Vũ Hàn, bữa cơm trưa này đều là các món mà Thiên Vũ Hàn thích ăn.
Khi Thiên Vũ Hàn nhìn thấy cả một bàn đều là đồ ăn mà mình thích ăn thì trong lòng hắn cảm giác thật ấm áp. Không ngờ rằng quản gia của hắn lại còn biết hắn thích ăn gì.
"Vương gia những món ăn này có hợp khẩu vị của ngài không?" Lúc này quản gia của Thiên Vũ Hàn nói với Thiên Vũ Hàn.
Khi Thiên Vũ Hàn nghe thấy lời mà ông ấy nói bèn gật đầu. "Lão Lý, ngồi xuống ăn chung đi." Lúc này Thiên Vũ Hàn nói với quản gia của hắn.
Khi quản gia của Thiên Vũ Hàn nghe thấy lời của Thiên Vũ Hàn, lắc đầu.
"Không được, Vương gia, ngài ăn đi."
"Mau ngồi xuống đi, ở đây không có người ngoài, cùng ăn đi." Thiên Vũ Hàn nói với quản gia của hắn.
Khi quản gia nghe thấy Thiên Vũ Hàn nói những lời này bèn ngồi xuống. Cứ như vậy ba người bọn họ ngồi ăn cơm trưa chung với nhau. Mà lúc này, ở Lĩnh Nam Tô Ngưng Nguyệt còn đang tìm kiếm lương thực ở các vùng xung quanh. Nàng không biết có thể tìm được lương thực ở đâu...
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một người đó chính là Bắc Minh. Nàng biết Thiên Vũ Hàn bọn họ chắc chắn là từ nơi khác tới. Thân phận của bọn họ chắc chắn là không hề tâm thường. Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy nếu như nàng nói chuyện này cho Bắc Minh thì Bắc Minh có lẽ là sẽ nghĩ cách giúp nàng mang lương thực đến đây.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghĩ đến đây, nàng lại ngẩn người ra. Nàng không biết bây giờ Bắc Minh đang ở đâu. Sau đó Tô Ngưng Nguyệt suy nghĩ hình như đã từng có một lần Bắc Minh nói cho nàng biết địa chỉ của hắn ta.
Nhưng lúc này Tô Ngưng Nguyệt làm thế nào cũng không thể nhớ ra được. Nàng thật sự rất hối hận vì sao lúc ấy nàng không nhớ kỹ địa chỉ mà Bắc Minh nói cho mình.
Nhưng lúc này Tô Ngưng Nguyệt không biết người nàng muốn tìm lại đang ở nơi cách đó không xa nhìn nàng.
"Tô cô nương đã xảy ra chuyện gì sao, ta có nên đi đến giúp Tô cô nương không..."
"Mặc dù nói Vương gia chỉ bảo ta lo cho an nguy của Tô cô nương, nhưng Vương gia để tâm đến Tô cô nương như vậy. Ta cảm thấy nếu Vương gia biết chuyện này chắc là cũng sẽ để cho ta đi giúp đỡ Tô cô nương!"
Khi Bắc Minh nghĩ đến đây, hắn ta bèn đi tới bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Bắc Minh đi đến, nàng giật cả mình.
Thật không ngờ người mà mình đang nghĩ đến lại thật sự xuất hiện trước mặt mình.
Nàng cảm giác tựa như mình đang mơ, Bắc Minh ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của Tô Ngưng Nguyệt như vậy, Bắc Minh không biết Tô Ngưng Nguyệt đang suy nghĩ điều gì.
"Chẳng lẽ hành vi đột nhiên xuất hiện của mình đã dọa đến Tô cô nương rồi sao?"
"Tô cô nương, cô nương không sao chứ?" Lúc này Bắc Minh nhìn Tô Ngưng Nguyệt và nói với nàng.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Bắc Minh nói, vội vàng lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận