Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 920: Ôm

Chương 920: ÔmChương 920: Ôm
Tô Ngưng Nguyệt hổn hển, hô hấp nặng nề, vừa rồi hôn quá kịch liệt, nàng có chút thở không ra hơi.
Thấy Tô Ngưng Nguyệt thở hổn hển, Thiên Vũ Hàn cười, tuy là cười rất nhạt nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
"Đã lâu như vậy rồi, ngươi vẫn không thở được! Đúng là đồ ngốc." Thiên Vũ Hàn âu yếm nhéo mũi Tô Ngưng Nguyệt, cúi người lại gần.
Tô Ngưng Nguyệt tức giận nhìn hắn, cũng không nhìn hắn, quay đầu nhìn đi hướng khác, ra vẻ mình đang tức giận, mau dỗ dành nàng, nàng sẽ không giận nữa.
Thiên Vũ Hàn kéo tay Tô Ngưng Nguyệt đặt vào trong lồng ngực, hắn tựa đầu lên vai Tô Ngưng Nguyệt, ngửi mùi hương đặc trưng của nàng, cánh tay càng lúc càng siết chặt, đến khi Tô Ngưng Nguyệt kêu lên mới từ từ thả lỏng.
Chỉ là hắn vẫn giữ nguyên động tác như trước, vẫn ôm nàng vào lòng. Tô Ngưng Nguyệt thở dài, hôm nay Thiên Vũ Hàn cực kỳ không ổn, nàng sẽ không hỏi tại sao, chỉ là một Thiên Vũ Hàn như này khiến nàng đau lòng vô cùng. Nàng cũng ôm chặt Thiên Vũ Hàn, đây là sự quan tâm của nàng dành cho Thiên Vũ Hàn, để hắn hiểu rằng hắn không đơn độc.
Hai người ôm chặt lấy nhau trong thư phòng tối tăm, vầng trăng ngoài cửa sổ với thứ ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên người họ, không những không lạnh mà ngược lại còn có vẻ ấm áp.
Thiên Vũ Trạch rời khỏi Ngự thư phòng, không có nơi nào để đi đành lang thang trong Ngự hoa viên, dân dần không biết làm cách nào lại dẫn bước đến nơi lần trước hắn gặp Tô Ngưng Nguyệt. Nhìn vào một góc, khóe miệng Thiên Vũ Trạch cong lên thành một vòng cung
Nữ tử này, thật thú vị, lần tới gặp lại nàng ta không biết sẽ có bất ngờ gì? Thật mong chờ.
Điều Thiên Vũ Trạch không biết là, lân tới khi họ gặp lại, quả thực là kinh hỉ, nhưng không có hỉ mà chỉ có kinh thôi.
Đột nhiên một vật màu trắng xẹt qua trước mắt Thiên Vũ Trạch, suy nghĩ của Thiên Vũ Trạch trong nháy mắt bị gián đoạn, Thiên Vũ Trạch đi theo vật màu trắng kia.
Khoảng thời gian này cuộc sống của Mao Mao rất dễ chịu, mỗi ngày thức dậy là được ăn đủ thể loại các món ngon, còn có người chuyên hầu hạ, khỏi nói cũng biết sướng như nào, nhưng cuộc sống như vậy sau một thời gian lại trở nên nhàm chán.
Cứ đi loanh quanh khắp nơi trong hoàng cung, ví dụ vô tình làm xước hoa phục của Thái Hậu, nhưng Thái Hậu không tìm thấy thủ phạm ở đâu, vì chuyện này mà nổi trận lôi đình trong cung; còn cả trong cung của Dật phi, lư hương ưa thích của nàng ta không hiểu vì sao bị vỡ, đã phạt không ít người; còn có hoa mà người này thích nhất, những cái lọ khác nhau, ... Không biết tại sao đều bị phá hư, về cơ bản những nơi có thể đi trong hoàng cung, Mao Mao đều từng đi rồi, nhưng cũng đã phá hoại không ít chỗ, mỗi lần Tô Ngưng Nguyệt muốn giáo huấn nó thì là đủ kiểu làm nũng tỏ vẻ đáng yêu, Tô Ngưng Nguyệt cũng không nỡ.
Nhưng đến lần sau, lại đủ loại phiền toái, song đều vô hại cho nên Tô Ngưng Nguyệt cũng mặc kệ
Lần này không biết vì sao Mao Mao muốn đến Ngự hoa viên dạo chơi, nói là do muốn trải nghiệm mùi hương của hoa và hương thơm của thiên nhiên.
Đây cũng là lý do vì sao vừa rồi Thiên Vũ Trạch nhìn thấy bóng hình màu trắng ở Ngự hoa viên.
Mao Mao chạy và chạy, bản năng mách bảo nó đang gặp nguy hiểm, quay đầu nhìn, nó thấy một nam nhân mặc hồng y đang đuổi theo mình, nó không biết tại sao, nhưng hắn ta đuổi nó, nó nhất định phải chạy. Thiên Vũ Trạch nhìn thấy vật màu trắng chạy nhanh hơn. Ồ, vật nhỏ này chạy khá nhanh đấy, hắn lại muốn xem xem thứ đó rốt cuộc là gì. Hắn tăng tốc đuổi theo nó,
Khi Mao Mao quay lại, nó thấy Thiên Vũ Trạch càng lúc càng gần hơn, còn phải nói, đường đường là một thần thú mà chạy không nhanh bằng con người thì sẽ xấu hổ và nhục nhã tột độ.
Mao Mao dùng hết sức bình sinh chạy, nó không tin, nó chạy không vượt được một con người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận