Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 731: Sóng Gió Ở Kinh Thành (1)

Chương 731: Sóng Gió Ở Kinh Thành (1)Chương 731: Sóng Gió Ở Kinh Thành (1)
Nghe lời Thiên Vũ Hàn nói, Thục Phi càng cười lớn hơn, giống như đã phát điên vậy. Nàng ta hét lên: "Cháu trai ruột? Là cháu trai ruột của thiếp, nhưng mà, thưa bệ hạ, nhưng nó không phải là con ruột của người đâu."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Thiên Vũ Hàn trở nên ác liệt, sau đó nói: "Thục Phi, ngươi điên rồi sao?"
"Nó là con của tỷ tỷ và tên phản đồ Tây Bắc kia, ồ, đúng rồi, nữ nhi cũng vậy nữa. Tỷ tỷ chết vì ưu uất trong lòng, là vì nữ nhi của tỷ và nam tử tỷ yêu nhất cùng với người mà tỷ ấy yêu nhất đã chết rồi, ha ha, bệ hạ, người chưa từng nghĩ đến đúng không, tỷ ấy vì để báo thù người nên đã muốn để đứa con trai của tên phản đồ Tây Bắc đó ngồi lên ngôi vị Hoàng đế"
Thiên Vũ Hàn lùi lại vài bước, dường như không thể nào ngờ được hoàng hậu lại là người như vậy, hơn nữa còn làm ra chuyện như thế này.
"Không, trẫm không tin, Thục phi, ngươi tốt nhất đừng nên lừa trẫm, ngươi nghĩ rằng chỉ cần như vậy là ngươi sẽ không cần chết sao?"
Thục phi nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của Thiên Vũ Hàn, thì càng cười một cách hào hứng hơn, rồi sau đó từ từ nói: "Tỷ tỷ tiếp cận người, căn bản chính là sự sai khiến của tên phản đồ kia, người tưởng rằng cuộc gặp gỡ giữa hai người là ngẫu nhiên sao? Không, đó vốn dĩ là ý đồ của tỷ tỷ mà cứu người. Sau khi hắn ta chết, tỷ tỷ còn khóc lóc rất lâu, tỷ ấy buông lời oán trách với thiếp, nếu như lúc đầu tỷ ấy không nghe lời của tên phản đồ Tây Bắc kia, trực tiếp một nhát giết chết người, nói không chừng, hắn ta cũng sẽ không chết."
Thiên Vũ Hàn nhớ lại rất nhiều chi tiết lần đầu hắn và Hoàng hậu gặp nhau, mọi chi tiết đều chứng minh rằng những gì Thục phi nói là không sai. Hoàng hậu của hắn không thích hắn, những đứa con hắn, đều không phải là của hắn. Nhiều năm như vậy, hắn chỉ là một trò cười. Thiên Vũ Hàn không muốn nghe thêm, Trương Nghiêm, thấy vẻ mặt của Thiên Vũ Hàn không tốt, liền vội vàng nói: "Nương nương, người đừng nói nữa."
"Đừng nói nữa à? Tại sao ta lại không nói? À, đúng rồi, đứa con trai ngoan của người cũng biết rằng người vốn dĩ không phải là phụ thân ruột của nó. Nó luôn biết rằng phụ thân ruột của mình đã bị người giết chết rồi, cho nên, nó luôn tranh thủ thời cơ để âm mưu lấy mạng người.
Dù nó còn nhỏ, nhưng tâm kế cũng rất tàn nhẫn, giống hệt như tên phản đồ Tây Bắc đó."
Thiên Hàn Vũ đi ra bên ngoài, Thục Phi lại kêu: 'Bệ hạ, tất cả những gì thiếp làm đều là vì người, đều là vì người, thiếp thích người nhiêu đến như vậy, tại sao người lại không bằng lòng nhìn thiếp chứ?"
Những lời này, Thiên Vũ Hàn không nghe thấy, và thậm chí nếu hắn nghe thấy, thì cũng không thể cho nàng ta câu trả lời. Thiên Vũ Hàn nói: "An táng cho Đại hoàng tử thật tốt, đưa Hoàng hậu còn có tiểu công chúa ra khỏi Hoàng lăng, để gia đình ba người họ được chôn cùng nhau. Còn về Thục Phi, đã nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử cùng Đại hoàng tử."
Triều thần còn nghĩ rằng xảy ra chuyện như vậy, chắc bệ hạ sẽ rất đau lòng, nhưng điều nằm ngoài cả suy nghĩ của bọn họ, là Hoàng thượng không không hề ngừng lên triểu, cũng không ra lệnh cho người canh giữ linh cửu, như thể Đại hoàng tử căn bản chưa từng chết, lễ tang được tổ chức một cách yên ắng, đến cả linh đường cũng không có, ở phía sau đều làm một cách cẩu thả.
Một ngày nào đó, sau khi Thiên Vũ Hàn phê hết đống tấu chương mệt mỏi rồi, nói: "Trương Nghiêm, chuẩn bị thánh giá, trẫm muốn quay vê Vương phủ xem."
Trương Nghiêm đương nhiên rất vui mừng, những ngày qua, mặc dù bệ hạ giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng hắn vẫn rất đau lòng, không thể xoa dịu được. Vì thế, hắn đã mấy ngày không nói chuyện rồi.
Hôm nay cho dù thế nào, hắn cũng đề xuất muốn đi ra ngoài xem xen. Như vậy, ít nhất đó là một bước khởi đầu rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận