Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 924: Chua Xót (2)

Chương 924: Chua Xót (2)Chương 924: Chua Xót (2)
"Nhưng mà..." Ta không muốn đi. Thiên Vũ Trạch muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Thiên Vũ Hàn dùng ánh mắt không cho phép cự tuyệt nhìn hắn ta, cho nên hắn ta chỉ có thể nuốt lời muốn nói trở về.
"Còn... Mao Mao." Thiên Vũ Hàn định nói con chó kia, nhưng nghĩ đến Tô Ngưng Nguyệt đang ở bên cạnh, hắn chỉ có thể nhanh chóng nuốt xuống, đổi thành Mao Mao.
Ánh mắt Thiên Vũ Hàn di chuyển về phía Mao Mao, nhìn con chó trắng nằm thè lưỡi trên đất, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, cũng không biết chó thì có gì hay mà cho nàng thích nó như vậy.
"Vậy ngươi cũng đi bảo vệ hoàng cung với Thiên Vũ Trạch đi." Nhìn sự chán ghét của Mao Mao đối với Thiên Vũ Trạch, mà như vậy nó sẽ không thể dính lấy Tô Ngưng Nguyệt cả ngày, đây là trừng phạt nó, nhưng cũng không tính là nặng, như vậy Nguyệt Nguyệt sẽ không cầu tình cho nó.
Thiên Vũ Trạch và Mao Mao nghe thấy tin tức này, biểu cảm của một người một chó chính là chê đối phương.
"Gâu gâu... (Bản thân thú sẽ không đi với tên nhân loại ngu xuẩn này, người này đáng ghét như vậy, hại nó đến bây giờ còn chưa được tỷ tỷ ôm, đều tại hắn ta. )" Mao Mao hướng về phía Thiên Vũ Trạch gào thét.
Thiên Vũ Trạch nhìn con chó trắng hơi bẩn thỉu bên chân mình, trong mắt cũng toát ra vẻ ghét bỏ, con chó này thì hỗ trợ được gì, không liên lụy hắn ta đã tốt lắm rồi, nói gì đến hỗ trợ hắn ta.
Một người một chó càng nhìn càng thấy ghét nhau, nhưng Thiên Vũ Hàn một lời đã định.
Một người một chó đồng thời xoay đầu đi, không muốn nhìn thêm một cái. Nguyên nhân Thiên Vũ Trạch chán ghét Mao Mao không phải là do nó xấu, mà là nó khiến cho hắn ta biết được sự thật, phá vỡ ảo tưởng ban đầu của hắn ta.
"Được rồi, các ngươi đều đi ra ngoài đi!" Thiên Vũ Hàn khoát tay nói với bọn họ, dứt lời cũng không tiếp tục nhìn bọn họ nữa, hắn nhìn Tô Ngưng Nguyệt, cười với nàng.
Nhìn thấy nụ cười không phải lúc nào cũng xuất hiện trên mặt Thiên Vũ Hàn, Tô Ngưng Nguyệt không rời mắt được. Thiên Vũ Hàn như vậy thật sự hấp dẫn người khác, sẽ khiến cho người khác không thể kiêm chế bản thân mà hãm sâu vào vẻ đẹp của hắn, càng ngày càng yêu thích hắn. Thấy ánh mắt si mê của Tô Ngưng Nguyệt, hắn cảm thấy gương mặt này của mình không tồi.
Mao Mao định đi tìm Tô Ngưng Nguyệt, thấy nàng bị dời sự chú ý, nó muốn đánh thức nàng, nó thật sự không muốn đi lang thang bên ngoài nữa, ở trong lồng ngực mềm mại thơm tho của tỷ tỷ thoải mái hơn, nhưng mà tên nam nhân thối kia đang nhìn nó, nó sợ tới mức không dám lên tiếng.
Chỉ có thể đi ra ngoài, tên nam nhân này thật sự quá đáng ghét, so với tên nam nhân bên cạnh này còn đáng ghét hơn. Hừ, nó quyết định rồi, tên nam nhân thối này là người đáng ghét nhất, không gì sánh nổi, hắn xếp hạng nhất.
Thiên Vũ Trạch và Mao Mao chỉ có thể lui ra.
Chờ đến khi bọn họ đều đi ra ngoài, trong phòng lại khôi phục sự yên lặng, Thiên Vũ Hàn nhìn chằm chằm vào Tô Ngưng Nguyệt, duỗi tay lần nữa kéo nàng trở vê trên đùi mình.
Tô Ngưng Nguyệt bị Thiên Vũ Hàn kéo về, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, hơi buồn cười nhìn hắn, vì không để cho nàng có cơ hội giữ Mao Mao lại mà ngay cả mỹ nam kế cũng dùng tới, thật đúng là dụng tâm lương khổ.
"Nguyệt Nguyệt, có phải trước đây nàng đã từng gặp Thiên Vũ Trạch hay không?" Thiên Vũ Hàn nhìn Tô Ngưng Nguyệt hỏi. Giọng điệu hết sức bình thường, nhưng mà Tô Ngưng Nguyệt cũng không dám qua loa lấy lệ. "Ừ, lúc trước ở trên phố có gặp một lần." Tô Ngưng Nguyệt thành thật kể lại chuyện ngày đó cho hắn nghe, nàng không dám lừa gạt hắn, huống chi nàng cũng không muốn giấu hắn. Người yêu thì phải nên thẳng thắn với nhau mới đúng.
Tô Ngưng Nguyệt không nói về ngày đầu tiên nàng gặp mặt Thiên Vũ Trạch, là bởi vì cảm thấy chuyện này nói ra có hơi mất mặt, hơn nữa nàng cũng không dám nói với hắn sau khi nàng trở lại hoàng cung, nàng không thay quần áo mà đi thẳng đến ngự hoa viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận