Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 505: Thiếu Niên Khí Phách Phi Phàm (1)

Chương 505: Thiếu Niên Khí Phách Phi Phàm (1)Chương 505: Thiếu Niên Khí Phách Phi Phàm (1)
0. Tô Ngưng Nguyệt biết rõ chuyện này, việc mở rộng tiêu thụ là rất khó với năng lực hiện tại của Tô Ngưng Nguyệt, hợp tác với Bắc Minh công tử là lựa chọn tốt nhất, ít nhất trên phương diện hợp tác không cần quá mức đề phòng đối phương, nhưng Tô Ngưng Nguyệt không nhanh chóng đồng ý, mà nói với Bắc Minh công tử: "Chắc Bắc Minh công tử cũng biết Tô Ngưng Nguyệt ta không phải chỉ có thể hợp tác với Bắc Minh công tử."
Bắc Minh công tử nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy liền có chút tức giận: "Nhưng Tô cô nương cũng biết hợp tác với ta là lựa chọn tốt nhất, hợp tác với người khác, Tô cô nương cũng nên suy nghĩ rõ ràng!" Trong giọng nói Bắc Minh công tử có chút tức giận, xưng hô với Tô Ngưng Nguyệt cũng đổi thành Tô cô nương.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không muốn chọc giận Bắc Minh công tử, nên cũng giữ mặt mũi cho Bắc Minh công tử: "Ta cũng rõ ràng, bốn sáu thì bốn sáu thôi, sau khi trở về liền kí thỏa thuận, công thức cho ngươi."
Nghe Tô Ngưng Nguyệt nói vậy, Bắc Minh công tử thở phào nhẹ nhõm, Bắc Minh công tử cũng không muốn làm khó Tô Ngưng Nguyệt, dù sao Thiên Vũ Hàn cũng nói qua không được làm khó Tô Ngưng Nguyệt.
"Được, trở về ta liền lập bản thỏa thuận." Bắc Minh liên bước xuống bậc thang mà Tô Ngưng Nguyệt đã dựng, trong mắt Tô Ngưng Nguyệt lóe lên một tia giảo hoạt: "Vậy nếu Bắc Minh công tử có lòng thành như vậy, ta có một thỉnh câu, không biết Bắc Minh công tử có thể giúp ta không?" Tô Ngưng Nguyệt cười như không cười nói với Bắc Minh công tử, Bắc Minh công tử nhìn biểu cảm gian xảo của Tô Ngưng Nguyệt, liền biết lúc nãy đã rơi vào bẫy của nàng.
"Chuyện gì, chi bằng Tô cô nương cứ nói ra, để xem Bắc Minh có làm được không." Bắc Minh công tử nói.
Nên Tô Ngưng Nguyệt nhìn dãy nhà đó cũng như những người ăn mày đang đứng đó đợi nói: "Bắc Minh công tử chắc chắn làm được, Bắc Minh công tử cũng thấy rồi, dãy nhà này cũng đã xây xong, nhưng không có đồ dùng sinh hoạt nào cả, để đám người này sống như thế nào, nên tiểu nữ có một yêu cầu quá đáng chính là, phiền Bắc Minh công tử tặng họ các đồ dùng sinh hoạt cơ bản, để họ có thể sống tiếp."
Bắc Minh công tử còn nghĩ chuyện gì lớn lắm, vừa nghe chỉ là cho những người ăn mày ít đồ dùng sinh hoạt, nên liền đồng ý: "Cái này thì đơn giản, trở về ta liền cho người tặng họ." Tô Ngưng Nguyệt cám ơn Bắc Minh công tử, liền đến trước mặt những người ăn mày nói: "Các vị, nếu có người nhà thì đứng cùng người nhà, không có người nhà thì đứng một mình, một lát sẽ đăng ký theo từng hộ nhà.”
Những người ăn mày nghe xong liên nhanh chóng xếp hàng, Tô Ngưng Nguyệt để Bắc Minh công tử thống kê lại, bởi vì Tô Ngưng Nguyệt vẫn không thể làm lộ chuyện mình biết viết chữ, sẽ bị nghi ngờ, đám ăn mày xếp hàng đăng ký theo thứ tự, Tô Ngưng Nguyệt ngày càng cảm thấy phải tìm một lý do để học viết chữ che giấu bản thân rồi.
Những người ăn mày đăng ký theo thứ tự, lúc Tô Ngưng Nguyệt đang suy nghĩ, Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy một giọng chính thái (*) rất hay, Tô Ngưng Nguyệt quay qua hướng phát ra âm thanh, thấy một cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi, tuy trên mặt dính bùn đất, quần áo rách nát, nhưng có một đôi mắt sáng long lanh, cậu bé này còn nắm lấy tay một cô bé mặt mũi cũng lấm lem, khoảng ba tuổi tuổi, trông nhỏ nhỏ nhìn rất đáng yêu.
(*Chính thái: shotacon, chỉ mấy cậu bé dưới 15 tuổi. )
Cậu bé mười hai mười ba tuổi nói với Bắc Minh công tử: "Lý Thần Dật, mười hai tuổi, người Nam Dương, trong nhà gặp phải biến cố nên sống nương tựa với muội muội, đây là muội muội ta. Muội ấy tên Lý Tích Tuyết, năm tuổi." Tô Ngưng Nguyệt nghe thông tin của Lý Thần Dật cũng không cảm thấy có chuyện gì, thấy Lý Thần Dật quần áo rách nát nhưng khí chất vẫn phi phàm như cũ, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy chuyện này nghiêm trọng như điều này Lý Thần Dật nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận