Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 166: Người Vừa Nhìn Đã Thấy Đáng Ghét (2)

Chương 166: Người Vừa Nhìn Đã Thấy Đáng Ghét (2)Chương 166: Người Vừa Nhìn Đã Thấy Đáng Ghét (2)
Hàn Vũ Đồng nhìn thấy Thiên Vũ Hàn rời đi, nàng ta ngây người.
Hàn Vũ Đồng thấy Thiên Vũ Hàn làm như vậy thì cũng rất đau lòng.
"Hàn ca ca sao lại đối xử với ta như vậy chứ, uổng công ta còn thích hắn như vậy!" Hàn Vũ Đồng nghĩ thầm.
Nhưng mặc dù Thiên Vũ Hàn đối xử với Hàn Vũ Đồng như vậy, nhưng Hàn Vũ Đồng cũng không từ bỏ, nàng ta cảm thấy sẽ có một ngày nào đó Thiên Vũ Hàn sẽ nhìn ra được nàng ta đối tốt với hắn.
"Hàn ca ca, đợi ta." Thế là Hàn Vũ Đồng cũng chạy theo.
Thiên Vũ Hàn còn tưởng mình rời khỏi tẩm cung của mẫu hậu là đã thoát khỏi Hàn Vũ Đồng rồi, nhưng hắn không ngờ Hàn Vũ Đồng lại còn mặt dày đuổi theo hắn nữa.
Thiên Vũ Hàn thật sự không nhịn nổi nữa liền dừng chân lại, quay đầu lại nhìn Hàn Vũ Đồng.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Thiên Vũ Hàn nói Hàn Vũ Đồng.
Khi Hàn Vũ Đồng nghe Thiên Vũ Hàn nói lời này thì nàng ta cảm giác vô cùng tủi thân, nhưng nàng ta vẫn cố nén nước mắt sắp rơi xuống, bởi vì nàng cảm thấy với tính cách của Thiên Vũ Hàn thì chắc chắn hắn không thích nữ tử hay khóc lóc.
"Hàn ca ca, ta chỉ muốn ở cạnh huynh thôi, chỉ muốn nhìn thấy huynh là được rồi."
Nhưng không ngờ Thiên Vũ Hàn nghe Hàn Vũ Đồng nói vậy thì cũng không hề cảm động chút nào, ngược lại hắn còn cảm thấy không chịu nổi nữa.
"Ta không phải Hàn ca ca của ngươi, sau này cách xa ta ra chút." Thiên Vũ Hàn nói xong cũng nhanh chóng rời đi. Lúc này chỉ còn lại một mình Hàn Vũ Đồng đứng ở trong gió, nha hoàn chung quanh nhìn bộ dạng này của Hàn Vũ Đồng cũng đứng cách xa nàng ta ra.
Bọn họ đều biết tính cách của Hàn Vũ Đồng, hơn nữa lúc này tâm trạng của Hàn Vũ Đồng đang tệ như vậy, có lẽ sẽ chút giận lên người khác, cho nên bọn họ chỉ có thể cố gắng né càng xa càng tốt.
Bọn họ cũng không biết vì sao Thiên Vũ Hàn lại chán ghét Hàn Vũ Đồng như vậy, bọn họ nghĩ có phải giữa hai người họ đã có hiểu lầm gì rồi không.
Thật ra bọn họ không biết lân đầu tiên Thiên Vũ Hàn nhìn thấy Hàn Vũ Đồng thì hắn liền chán ghét nàng ta rồi.
Thiên Vũ Hàn cũng nói không rốt cuộc là vì cái gì.
Thiên Vũ Hàn đi tới nơi huấn luyện quân đội, lúc này Tiểu Lục đã ở đó chờ hắn rồi.
Ban nãy khi Thiên Vũ Hàn còn chưa tới, Tiểu Lục đã sớm tiếp xúc qua này với mấy quan binh này rồi.
"Vương gia, quân lính này thật không ra gì mà, dân chúng nộp thuế chính là mong bọn họ có thể luyện tập đàng hoàng để đi chống giặc ngoại bang, nhưng không ngờ bọn quan binh này ngoại trừ ở đây ăn uống thả ga thì cũng chỉ có vui chơi, không hề có chút dáng vẻ nào của quân lính cải!" Tiểu Lục nói với Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nghe vậy mới quay sang nhìn Tiểu Lục.
"Ngươi phải có kiên nhẫn."
Tiểu Lục nghe hắn nói vậy, nhưng cũng không biết Thiên Vũ Hàn đang có ý gì.
Lúc này hắn ta mới phản ứng lại, thì ra Thiên Vũ Hàn lạnh lùng đã quay trở lại rồi.
Hắn ta nghĩ Thiên Vũ Hàn sẽ có biện pháp nào đó để quản lý đám quân lính này, hắn ta cũng biết một ngày nào đó Vương gia nhà hắn ta sẽ làm cho những người này phải ngoan ngoãn nghe lời hắn!
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Lúc này, Thiên Vũ Hàn nhìn Tiểu Lục ở bên cạnh sững sờ nói.
"Không, không nghĩ cái gì cả, Vương gia." Tiểu Lục ở cạnh nghe thấy lời Thiên Vũ Hàn nói, vội vàng cúi đầu.
Thiên Vũ Hàn nhìn dáng vẻ của Tiểu Lục, cũng không nói thêm gì.
"Tình hình bên này ngươi đã biết rõ đại khái rồi đúng không?" Qua một lúc lâu sau Thiên Vũ Hàn hỏi Tiểu Lục.
Tiểu Lục nghe thấy Thiên Vũ Hàn nói, vội vàng gật gật đầu.
"Bẩm Vương gia, Tiểu Lục đã hiểu rõ kha khá rồi."
"Vậy là tốt rồi, hôm nay liên giao cho ngươi." Thiên Vũ Hàn nghe thấy Tiểu Lục trả lời liền nói với Tiểu Lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận