Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 495: Trong Lòng Lão Gia Tử Rất Buồn (1)

Chương 495: Trong Lòng Lão Gia Tử Rất Buồn (1)Chương 495: Trong Lòng Lão Gia Tử Rất Buồn (1)
Lúc trước phụ thân Tô Ngưng Nguyệt không nghe lời gia gia nàng nói, dứt khoát muốn cưới mẫu thân nàng về, hơn nữa còn cùng nhau tới thôn này sống. Nhưng sau đó lại vì một vài chuyện, phụ thân của nàng xảy ra chuyện, thế rồi ông qua đời. Mà có vẻ như chuyện này cũng gián tiếp có liên quan đến gia gia nàng, cho nên gia gia nàng vẫn luôn rất áy náy, đặc biệt là sau khi đến nhà nàng sống, phát hiện mọi người trong nhà đối xử với ông ấy rất tốt, thế là nỗi bất an trong lòng càng thêm nghiêm trọng.
"Những nỗi lo trong lòng lão gia tử, chúng ta đều không đoán được gì. Ngưng Nguyệt à, con thông minh, con nghĩ xem có biện pháp gì có thể khiến gia gia con buông bỏ chuyện này không?" Diêu Xuân cũng rất bất đắc dĩ, chuyện như vậy bà cũng không dám ra mặt nói.
"Vâng, để con suy nghĩ." Tô Ngưng Nguyệt nói, Tô Ngưng Nguyệt cũng không muốn nhìn gia gia mình khó xử như vậy, trong lòng nàng cũng khó chịu, ngay lúc nàng đang suy nghĩ, lúc này Tô Thần chạy tới.
"Mẫu thân, tỷ tỷ, gia gia tỉnh dậy rồi." Tô Thần vui vẻ chạy tới nói.
"Nhanh vậy sao, vậy chúng ta mau qua xem đi." Diêu Xuân cũng rất vui, mặc dù bà vẫn chưa biết nên giải quyết chuyện này thế nào, nhưng dù sao ông ấy cũng đã tỉnh rồi, như vậy vẫn tốt hơn không tỉnh.
"Cha, người tỉnh rồi, hiện tại người cảm thấy thế nào?" Diêu Xuân dỡ ông ấy ngồi tựa vào thành giường, cầm tay ông ấy, lo lắng hỏi.
"Ta không sao, các con không cần lo lắng." Gia gia nằm ở trên giường, nhìn cháu trai cháu gái và tức phụ (con dâu) lo lắng vì mình bị bệnh như vậy, ông ấy cũng cảm giác không thoải mái. Vì thế yếu ớt nói như vậy với mọi người đang lo lắng cho mình.
"Vậy là tốt rồi, cha không sao là tốt rồi, vậy con cũng yên tâm rồi. Đúng rồi, cha người có đói bụng không? Con đi nấu cơm cho người ăn, cũng lâu rồi cha kông ăn cơm rồi." Diêu Xuân chuyển từ buồn sáng vui hỏi lão gia tử, hy vọng lão gia tử có thể ăn chút gì đó, bổ sung thể lực cho khỏe hơn.
"Được, nói tới ta cũng thấy hơi đói bụng rồi." Lão gia tử ngượng ngùng cười, giống như một đứa trẻ.
"Vâng, vậy con đi nấu cơm cho cha, Tiểu Thần, Mộc Mộc, còn có Ngưng Nguyệt, các con ở đây nói chuyện với gia gia một lát đi." Diêu Xuân dặn dò bọn nhỏ.
"Vâng, bọn con biết rồi." Tô Ngưng Nguyệt ngoan ngoãn nói với Diêu Xuân. Nàng còn bảo Diêu Xuân cứ yên tâm, nàng nhất định sẽ giúp gia gia buông bỏ nút thắt trong lòng.
"Gia gia, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, người không biết đâu, bọn con lo lắng cho người nhiều lắm, buổi tối cũng ngủ không yên đấy." Tô Ngưng Nguyệt khoa trương chỉ chỉ quâng thâm mắt của mình.
"Ai u, cháu gái ngoan của ta, con không thích gia gia sao?" Gia gia làm ra biểu cảm đau lòng, nhìn rất giống cậu bé nghịch ngợm."Gia gia của con thật đáng yêu quá đi." Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt thật sự bất đắc dĩ mà, sao nàng biết được lão gia tử còn biết làm nũng cơ đấy."Mặc kệ, cứ mặt dày chút đi." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ trong lòng, sau đó cũng tiếp tục làm.
"Gia gia, vậy người phải thương con đấy, sau này chúng ta phải chú ý bảo vệ sức khỏe, không được bị bệnh nữa, có được không." Câu nói này của Tô Ngưng Nguyệt muốn mềm mại bao nhiêu thì mềm mại bấy nhiêu, khiến lão gia tử cũng không muốn bị bệnh nữa. Không được để bị bệnh nữa, để cháu gái bảo bối của ông ấy không bị quâng thâm mắt nữa.
"Được được, cháu gái ngoan, ta biết rồi, ta sẽ nghe lời con, ta cũng sẽ ăn nhiều sống khỏe, sống đến 99 tuổi." Lão gia tử vui vẻ nói.
"Gia gia, người nói gì vậy? 99 sao đủ, không được không được." Tô Ngưng Nguyệt vội vàng sửa đúng, lão gia tử nói.'Vậy con nói xem, ta phải sống đến bao nhiêu tuổi đây?" Lão gia tử cười khanh khách, hiển nhiên vừa tỉnh đã bị nha đầu Tô Ngưng Nguyệt này dỗ rất vui vẻ. Tô Thần với Tô Mộc ở một bên xấu hổ, hai nhi tử, không có khả năng làm nũng, cũng không thể nói được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận