Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 489: Lỗ Mãng (2)

Chương 489: Lỗ Mãng (2)Chương 489: Lỗ Mãng (2)
"Mẫu thân, sao người lại tới đây.' Tô Mộc vừa thấy mẫu thân đi tới đã lập tức hỏi.
"Sao vậy, ta không được đến đây sao?" Diêu Xuân lại lườm Tô Mộc một cái, sao bà ấy lại có cảm giác từ lúc Lý An Tinh đến đây, con cái trong nhà đều trở nên không hiểu chuyện vậy chứ? Diêu Xuân càng nhìn càng thích Lý An Tinh.
"Không phải, không phải đâu mẫu thân, con nào dám không cho người vào." Tô Mộc nói với vẻ mặt tủi thân.'Nhưng mà mẫu thân, người tới đây làm gì vậy?" Tô Mộc vẫn tò mò hỏi Diêu Xuân.
"Mộc Mộc, ta hỏi con một chút, con có thích nha đầu Tinh Tinh kia không, dù sao thì ta cảm thấy cô nương đó rất tốt, ta rất muốn cô nương đó làm tức phụ của ta, tức là thê tử của con, con cảm thấy thế nào?" Diêu Xuân hóng hớt nhìn Tô Mộc.
"Con nói rồi, nương à, con là con ruột của người, sao người có thể làm như vậy chứ?" Tô Mộc chỉ nói vậy chứ không khẳng định là có thích hay không. Chỉ lấp lửng vậy thôi, thực ra Tô Mộc thật sự không thích Lý An Tinh mà ngược lại hắn ta rất thích mẫu người như Tô Ngưng Nguyệt, cả ngày vui vẻ hoạt bát khiến cho người ta nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
"Thì con cứ nói là thích hay không đi, nếu con nói thích thì ta lập tức đi hỏi ý kiến cô nương đó, con ngại à? Không sao đâu, để ta đi hỏi." Diêu Xuân cảm thấy dáng vẻ nhăn nhó của con trai mình như vậy cũng có lý, nhưng ai ngờ Tô Mộc nhăn nhó như vậy chỉ vì hắn ta để ý Lý An Tinh đang nghe bọn họ nói chuyện ở cửa, cũng không thể nói thẳng là mình không thích được. Nhất định sẽ làm trái tim cô nương người ta tổn thương, không tốt chút nào.
"Mẫu thân, con cảm thấy người đừng quan tâm đến chuyện này, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi ạ.'
"Tiểu tử này, con thấy xấu hổ phải không?" Không phải ta đã nói với con rồi sao, nếu con thấy ngượng ngùng thì ta đi nói giúp con. Diêu Xuân nghĩ thầm, sao nhi tử của mình lại rụt rè như vậy chứ? Không có chút dũng khí nào như của ba nó lúc ở bên mình.
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, ta hiểu rồi." Diêu Xuân tự cho là đã đoán được suy nghĩ của nhi tử mình, ngay khi Tô Mộc thấy Lý An Tinh vừa rời đi và định nói chuyện thì Diêu Xuân đã phất phất tay rồi đi ra ngoài.
"Ơ kìa, mẫu thân của con à, người đừng gây ra thêm chuyện gì nữa." Tô Mộc nghĩ thầm trong lòng, sao bây giờ mình cảm giác mẫu thân của mình càng ngày càng không đáng tin cậy vậy? Làm việc gì cũng trở nên lỗ mãng.
"Lý cô nương, ta muốn hỏi cô nương một chút, ở nhà cô nương có hứa hẹn với ai chưa?" Diêu Xuân thấy cô nương đó cũng trực tiếp hỏi.
Cô nương kia có hơi sửng sốt, nàng ta thoáng cúi đầu: "Đại nương, ta ở trong nhà, chưa từng ưng thuận ai cả." Cô nương nói xong câu này thì có chút ngượng ngùng, lập rời tâm mắt nhìn Diêu Xuân đi.
"Mộc Mộc à, con mau tới đây." Lúc này Diêu Xuân gọi Tô Mộc vào.
"Sao vậy, mẫu thân, người gọi con làm gì." Tô Mộc đi tới thấy mẫu thân mình đang nấu cơm trưa với Lý An Tinh, hắn ta liền biết mẫu thân chắc chắn lại đang muốn làm chuyện gì đó. Có người mẫu thân nào như vậy không, trong lòng hắn ta thật sự cảm thấy vô cùng tổn thương, sao bà ấy có thể cần tức phụ (con dâu) mà không cần nhi tử nữa chứ?
Trong lòng Tô Mộc nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói ra, cũng không biết rốt cuộc mẫu thân hắn ta muốn làm gì nữa. Nhưng điều khiến cho Tô Mộc cảm thấy khó chịu nhất chính là, dù mẫu thân hắn ta định làm gì, hắn ta cũng chỉ có thể yên lặng thừa nhận. Trên mặt Tô Mộc vẫn duy trì nụ cười mỉm, nhưng tim lại đang đập thình thịch, có cách nào để giải quyết sự ngượng ngùng này đây?
"Mộc Mộc à, tới đây, con giúp Lý cô nương nấu cơm đi, ta đột nhiên có hơi đau đầu." Diêu Xuân liền lập tức bày ra biểu cảm đau đầu, khiến cho Tô Mộc dở khóc dở cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận