Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 651: Thanh Niên Trai Tráng (1)

Chương 651: Thanh Niên Trai Tráng (1)Chương 651: Thanh Niên Trai Tráng (1)
Diêu Xuân nghe thấy cha chồng đã lên tiếng, nên cũng không nói gì thêm nữa. Dù sao bà ấy cũng biết vội vàng loại chuyện này cũng vô dụng mà thôi, còn phải xem duyên phận nữa.
Cũng không biết duyên phận của con trai nhà mình khi nào tới, còn không tốt bằng đứa con trai út, từ nhỏ đã biết nuôi dưỡng con dâu, sau đó nhìn Tô Thần và Lý Tích Tuyết là một đôi trẻ nhỏ, càng nhìn càng thích. Sau đó mỗi người gắp một đũa đồ ăn cho hai người bọn họ, đột nhiên nhận được sự yêu thương của mẫu thượng đại nhân nhà mình, Tô Thần có chút sợ hãi.
Tô Ngưng Nguyệt không biết có phải bản thân nàng quá nhạy cảm hay không, nàng luôn cảm thấy bầu không khí trong thôn gần đây có chút ngưng trọng, biểu tình của thôn trưởng cũng rất nghiêm túc, cho nên mọi người đều suy đoán phải chăng đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Chẳng mấy chốc, màn đêm buông xuống, thôn trưởng đã đến nhà bọn họ. Tô Ngưng Nguyệt phát hiện trưởng thôn đột nhiên xuất hiện như vậy còn có điểm kỳ quái, không biết vì sao trưởng thôn lại đột nhiên đến đây.
Tô Ngưng Nguyệt vẫn hỏi: "Trưởng thôn thúc, có chuyện gì sao? Sao muộn như vậy rồi thúc còn đến đây?"
Trưởng thôn nhìn cả nhà một lượt sau đó nói: "Ai dô, ta đến đây thật ra cũng có chuyện nói với mọi người, phía tây sắp có chiến tranh, có người đến thôn chúng ta chiêu mộ binh lính."
"Chiêu binh?" Nghe thấy chiêu binh, mọi người đều bắt đầu nhìn nhau, không cần nói cũng biết những binh lính này sắp phải ra chiến trường, người trên chiến trường cửu tử nhất sinh, người nhà nào bị chiêu binh không phải phát điên lên sao?"
Thôn trưởng gật gật đầu: "Đúng vậy, trong huyện có mệnh lệnh nói là phải chiêu binh. Chỉ cần là đàn ông từ mười bốn đến bốn mươi tuổi, mỗi nhà đều phải cử ra một người.
Diêu Xuân nghe thấy lời này gần như ngất đi, làm sao có thể chứ, như này chẳng phải muốn Mộc Nhi nhà bà đi chết sao? Diêu Xuân nước mắt giàn dụa nhìn Tô Mộc, Tô Mộc đương nhiên hiểu được ánh mắt của nương hắn ta.
Tô Mộc vội vàng đỡ lấy nương hắn ta, sau đó nói: "Nương, người đừng lo lắng, trưởng thôn thúc đến nhà chúng ta chắc chắn là để tìm biện pháp cho nhà ta."
Diêu Xuân lập tức nhìn về phía trưởng thôn, trưởng thôn lập tức nói: "Thật ra thì cũng có thể không đi, nhưng mà phải giao ngân lượng, mỗi người năm lương bạc, giao tiền rồi có thể không đi nữa."
Nghe thấy lời này Diêu Xuân thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng niệm phật rồi nói: "Ngưng Nguyệt à, mau giao tiên cho ca ca con đi, chúng ta giao tiền, Mộc Nhi nhà chúng ta không thể nhập ngũ được."
Tô Ngưng Nguyệt đang muốn đi vào trong nhưng thôn trưởng lại ngăn Tô Ngưng Nguyệt lại: "Thật ra ta đến đây không phải là điểm mấu chốt, ngươi phải biết rằng, người người nhà nhà trong thôn chắc chắn đều không nguyện ý để người đi, thế những bọn họ cũng chắc chắn không lấy ra được năm lượng bạc. Người trong thôn đều biết các ngươi có tiền, điều ta sự là đến lúc đó bọn họ sẽ đến nhà các ngươi để vay, mượn còn tốt, ngộ nhỡ bọn họ trực tiếp xông vào cướp thì sao?"
Kỳ thật Tô Ngưng Nguyệt cũng hiểu được ý của trưởng thôn, sau đó cũng biết, nói là mượn, có kiểu nhất quyết sẽ không trả. Một người mượn, hai người mượn, ai ai cũng mượn, rồi ai cũng không trả, như vậy chắc chắn không ổn.
Thế nhưng nếu nhà bọn họ không cho mượn thì sao? Không cho bọn họ mượn, bọn họ nhất định sẽ đến cửa nói nhà mình keo kiệt, thấy chết mà không cứu, đến lúc đó người trong thôn ngày một nhiều, chẳng may xông vào nhà cướp bóc cũng không biết chừng. Dù sao nhiều người như vậy, bọn họ muốn ngăn cũng ngăn không nổi. Trưởng thôn nói tiếp: "Tính cách của người trong thôn ta đều biết, Ngưng Nguyệt, nhà các ngươi cũng là người phúc hậu, giúp đỡ chuyện trong thôn đủ nhiều rồi, ngược lại là người trong thôn vẫn luôn gây phiên phức cho ngươi, vẫn luôn liên lụy đến ngươi. Bây giờ ấy à, nhân dịp chuyện này còn chưa truyền ra bên ngoài, các ngươi mau chóng chuyển lên huyện trấn ở đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận