Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 748: Bị Thương (1)

Chương 748: Bị Thương (1)Chương 748: Bị Thương (1)
"Là như vậy sao, Tô đại nhân quay về nhớ gửi một bức thư cho muội muội ngươi, nói ngày đại hôn đã đến gần, nếu như không muốn cả nhà họ Tô trở thành xương trắng thì bảo nàng ấy mau chóng trở về, dù sao trẫm cũng không muốn đến lúc đó, cưới một tân nương, là giả đâu."
Tô Mộc cảm thấy mình rất vô tội, nghe cứ như đôi phu thê đang dỗi hờn nhau vậy, hắn ta như vậy thì gọi là gì chứ?
Đương nhiên Tô Ngưng Nguyệt không biết Thiên Vũ Hàn tức giận, lúc này nàng đang chơi đùa với hài tử mới sinh, Tạ Chước Hoa. Tạ phu nhân thấy Tô Ngưng Nguyệt thích Chước Hoa như thế, hỏi đùa một câu: "Ngưng Nguyệt, sau khi trở về kinh thành, con và Hoàng thượng thành thân đi, nếu thích hài tử thật, thì lập tức sinh một đứa."
Tô Ngưng Nguyệt không yên lòng cười một cái, mặc dù mình thích hài tử, nhưng mà, cùng Thiên Vũ Hàn sao? Nghĩ lại vẫn là thôi đi. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn cười, sau đó nói: 'Bá mẫu, ta biết, người không cần quan tâm, ta còn muốn lúc đó để Tiểu Chước Hoa đi theo mình mà."
Tạ phu nhân nhìn nữ nhi trong lòng, vô cùng dịu dàng, sau đó nói: 'Kỳ thật, Chước Hoa thật sự rất may mắn, cảm ơn Tạ gia của chúng ta, sau này, người của Tạ gia nhất định sẽ rất thích nàng."
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy đây là mê tín, thật ra tất cả chỉ là trùng hợp thôi. Nhưng mà, Tô Ngưng Nguyệt vẫn cảm thấy có chút may mắn, dù sao cũng vì một số lý do cá nhân, nên nàng hoài nghi đối với chuyện này.
Trong kinh thành, Thiên Vũ Hàn có chút buồn bực, phàn nàn nói với Trương Nghiêm: "Ngươi nói, tiểu nha đầu Tô Ngưng Nguyệt kia có phải rất quá đáng không, dù không muốn gả cho trẫm, nhưng có nhất thiết làm mọi chuyện rõ ràng vậy không? Hừ, trẫm thì sao vậy chứ?" Trương Nghiêm lau mồ hôi trên trán, thật sự không hiểu tại sao bệ hạ và Tô tiểu thư cãi nhau, mà người chịu tội lại là một tiểu nô mới như hắn.
Nhưng đối diện với ánh mắt hùng hổ dọa người của Thiên Vũ Hàn, nói: "Bệ hạ, nô tài là một kẻ không có gốc gác, chuyện này, nô tài làm sao biết được? Hay là người hỏi A Bố đi?"
A Bố có chút bối rối, không rõ chuyện này, sao đột nhiên lại đổ trên đầu mình thế này? A Bố chắp tay trả lời: 'Bệ hạ, thần cũng không biết."
Thiên Vũ Hàn nhìn A Bố, sau đó lắc đầu, suy nghĩ, đây là một cái đầu gỗ, còn không bằng người không có gốc gác như Trương Nghiêm.
Không ai giải quyết được muộn phiền trong lòng Thiên Vũ Hàn, thế là hắn định đi phủ An thân vương dạo chơi.
An Thân vương gần đây cũng rất phiền não, từ sau khi Tạ gia trở về, trong mắt Vương phi không còn mình nữa, hài tử cũng mang về Tạ gia, cả ngày trong vương phủ đều trống vắng, không có một chút ý nghĩa.
Hoàng đế đến tìm hắn ta uống rượu vừa hay nghĩ nên cùng hắn ta đến một nơi, hai người chán nản trong cung đang ngắm trăng và uống rượu buồn.
Thiên Vũ Hàn khó hiểu hỏi An thân vương: "Vương huynh trong lòng có phiền muộn gì?"
An Thân vương nói: "Người sống một đời, làm sao không có chuyện buồn được. Bệ hạ, từ sau khi người của Tạ gia trở về, Vương phi cả ngày không có ở nhà, bây giờ càng quá đáng hơn, là trực tiếp dẫn theo hài tử ở lại Tạ gia, cũng không nói với ta sẽ ở bao lâu?"
"Cái này có gì đâu, dù sao Vương huynh không chỉ có một Vương phi, ngươi còn sợ ở một mình cô đơn sao?"
"Lúc trước cũng không cảm thấy gì, nhưng khi nàng ấy không ở trong Vương phủ, mới nhận thấy sự vắng vẻ trong Vương phủ, luôn luôn khó chịu." An Thân vương phiền muộn nói, tiếp đến, hắn ta kéo ống tay áo Thiên Hàn Vũ, đáng thương hỏi: "Hoàng thượng, người có thể hạ một thánh chỉ mang Vương phi trở về không?"
Thiên Vũ Hàn kéo ống tay áo mình từ tay hắn ta ra, sau đó nói: "Hừ, Vương huynh còn không biết dừng sao? Dù sao Vương phi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận