Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 817: Yến Tiệc (2)

Chương 817: Yến Tiệc (2)Chương 817: Yến Tiệc (2)
Tô Ngưng Nguyệt nhìn lướt qua mọi người, thấy vẻ mặt các nàng có chút hoang mang, có chút hiểu rõ, nhất định ghi tạc đáy lòng. Nàng tiếp tục nói: 'Bổn cung tự nguyện khấu trừ một nửa chỉ tiêu quyên góp cho dân chúng biên tái, từ đó một ngày ba bữa đều là thức ăn chay, cầu nguyện Thánh Minh phù hộ dân chúng vượt qua cửa ải này."
Nàng vừa nói ra, tất cả phu nhân đều hiểu, vẻ mặt khác nhau, nhìn lại nhìn nhau.
Tô Ngưng Nguyệt nói: "Các vị biểu lộ thái độ đi."
Vừa dứt lời, binh bộ thị lang phu nhân chủ động đứng ra: "Hoàng hậu nương nương tâm thiện nhất định có thể được như nguyện, ta nguyện noi theo Hoàng hậu nương nương khấu trừ một nửa chỉ tiêu vì dân chúng biên tái mộ tập."
Sau khi nàng nói xong, Hộ bộ thị lang phu nhân cũng phụ họa mở miệng.
Hai vị đều đi ra phụ họa, ở trước mặt các vị phu nhân trong lòng mơ hồ có chút dao động, lúc này một vị phụ nhân tuổi hơi lớn đi ra, chính là phu nhân Lục thừa tướng, trên người còn có nhất phẩm cáo mệnh.
"Ta cũng nguyện noi theo nương nương đem một nửa chỉ tiêu quyên góp, lại quyên góp toàn bộ tư tàng, mong bách tính biên tái ta có thể bình an."
Tô Ngưng Nguyệt võ tay khen: "Được! Lục phu nhân có tấm lòng này cũng là nữ trung hào kiệt!"
Mọi người thấy Lục phu nhân cũng đồng ý, đều tỏ thái độ nguyện ý quyên góp.
Yến hội lần này mục đích chủ yếu phi thường thành công, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng Tô Ngưng Nguyệt rất vui vẻ.
Sau khi mọi người dùng trà dùng bữa xong, Tô Ngưng Nguyệt tìm hai vị thị lang phu nhân hàn huyên một chút, nữ nhân trong lúc đó không thiếu nhất chính là đề tài, trong khoảng thời gian ngắn, những phu nhân khác đều nhìn đến mức đỏ mắt, nhớ lại chuyện lão gia dặn dò mình vội vàng xông tới trước mặt Hoàng hậu.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không nghĩ tới còn có loại tình huống này, cả ngày đi xuống mặt của nàng đều nhanh cười cứng đờ, dường như không muốn nói chuyện, ngay cả tham vọng há mồm ăn cơm cũng không có.
Sau khi tiễn mọi người đi, ngay cả trang sức Tô Ngưng Nguyệt cũng không kịp tháo ra mà ngã xuống giường mềm.
Tố Trinh thấy vậy vội vàng hầu hạ cẩn thận tháo mũ ra, tránh làm đau đầu.
Tô Ngưng Nguyệt hai mắt vô thần, thở dài: "Tố Trinh ơi, ngươi nói sao làm Hoàng hậu khó như vậy, hôm nay làm ta mệt muốn chết rồi."
Tố Trinh che miệng cười: "Nương nương, hôm nay người thật lợi hại, nhìn đám nô tỳ đến choáng váng, nếu Hoàng thượng biết nhất định sẽ khen người."
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong lại có chút vui vẻ, mũi vểnh lên thật cao: "Đương nhiên rồi."
Tô Ngưng Nguyệt đắc ý hả dạ, sự việc hôm nay diễn ra tốt đẹp ngoài ý muốn, trong đáy lòng nàng mơ hồ cảm thấy Thiên Vũ Hàn đang âm thầm giúp đỡ, thế nhưng nàng rất vui, dù sao đây cũng coi như là việc đầu tiên nàng làm với tư cách là một Hoàng hậu.
Nàng lười biếng nằm trên chiếc giường nhỏ mềm mại, hồi tưởng lại những gì mình đã làm trước đây, càng nghĩ càng đắc ý.
Thiên Vũ Hàn bước vào nhìn thấy bộ dạng của nàng như thế này, cười trêu nói: "Vẫn còn suy nghĩ sao?"
Tô Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thiên Vũ Hàn đi tới, ánh nắng chiều chiếu vào sau lưng hắn, càng làm tôn lên vẻ đẹp của người nam nhân này.
Tô Ngưng Nguyệt cười hì hì nói: "Đúng chứ, chuyện này diễn ra vô cùng suôn sẻ, may mà nhờ có bệ hạ."
Thiên Vũ Hàn nhíu mày: "Làm sao nàng biết được là ta giúp đỡ?" "Điều đó cần phải nói sao." Tô Ngưng Nguyệt nói: "Ta mới vừa đưa ra ý kiến, thế mà bộ binh Thị lang và hộ bộ Thị lang lại đều hùa theo. Ban đầu ta nghĩ rằng họ sẽ từ chối trong chốc lát, nhưng không ngờ Thừa tướng phu nhân cũng đồng ý. Cái này không làm cho người ta thấy lạ hay sao?"
Tô Ngưng Nguyệt ôm eo người nam nhân đang đi tới, mỉm cười nói: "Trên thiên hạ này còn có ai có thể trợ giúp ta ngoài bệ hạ đâu chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận