Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 430: Đầu Người Khó Giữ (2)

Chương 430: Đầu Người Khó Giữ (2)Chương 430: Đầu Người Khó Giữ (2)
Thiên Vũ Hàn nghe thấy lời nói này cửa Tiểu Lục/Nói."
"Vương gia để Tiểu Lục tra chuyện kia, Tiểu Lục đã điều tra ra, tại thời điểm chúng ta ngày đó, có một tên thái giám lạ mặt đi đưa cơm cho tên hung thủ kia." Tiểu Lục nói với Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nghe vậy bèn nhìn Tiểu Lục.
"Lúc thời điểm Tiểu Lục đuổi tới, tên thái giám kia đã sợ tội tự sát, nhưng Tiểu Lục cảm thấy tên thái giám kia không phải là sợ tội tự sát, mà hẳn là hắn ta bị người khác giết chết!" Tiểu Lục nói với Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nghe vậy, gật đầu.
"Bổn vương đã biết, không có việc gì thì ngươi lui xuống trước đi."
Tiểu Lục nghe thấy này của Thiên Vũ Hàn thật không thể tin nổi.
"Vậy vương gia tiếp theo chuyện này nên làm thế nào?" Tiểu Lục nói với Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nghe thấy lời này, bèn lắc đầu.
"Trước mắt, bổn vương không có nhiều tâm tư cho chuyện này, để chuyện này qua bên đi, chờ ngày mai người cùng bổn vương vào cung tìm thiên kim nhà Thừa tướng." Thiên Vũ Hàn nói với Tiểu Lục.
Tiểu Lục nghe vậy, vội vàng gật đầu.
"Tuân lệnh vương gia." Nói xong lời này, Tiểu Lục liên rời khỏi phòng Thiên Vũ Hàn.
Sau khi Tiểu Lục trở lại phòng mình, hắn ta còn đang tiếp tục suy nghĩ lời nói của Thiên Vũ Hàn đối với hắn ta khi còn đang ở trong phòng.
"Chẳng lẽ Vương gia thật sự thích thiên kim phủ Thừa tướng? Vậy tại sao mỗi lần gặp Vương gia đều đối với người ta lạnh như băng?" Trong lòng Tiểu Lục đầy Suy Tư.
Tiểu Lục suy nghĩ trong chốc lát thì thấy chính mình thật là nhàm chán, ngay sau đó leo lên giường đi ngủ.
Hàn Vũ Đồng lúc này cũng không biết tên nam nhân kia mang nàng ta đi đâu, tuy rằng Hàn Vũ Đồng bị tên nam nhân kia nhìn thấy, nhưng hắn ta đối với nàng ta cũng không tệ.
Mỗi tối tới thời điểm ăn cơm, tên nam nhân đó sẽ cởi trói cho nàng ta, cũng sẽ cho nàng ta đồ ăn rất phong phú.
Hàn Vũ Đồng nhìn đến ngây nhẩn cả người.
Tên nam nhân nhìn thấy nàng ta như vậy liên thấy khó hiểu.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì? Tại sao ngươi lại không ăn cơm? Chẳng lẽ ngươi sợ đồ ăn bị hạ độc?"
Hàn Vũ Đồng nghe tên nam nhân kia nói vậy, bèn lắc đầu.
"Ta có một chuyện không rõ, đó là các ngươi đã bắt ta đi thì vì sao còn đối tốt với ta như vậy." Hàn Vũ Đồng nói với tên kia.
Tên nam nhân nghe thấy vậy, lắc đầu.
"Ta cũng không biết, là chủ nhân nhà ta phân phó ta làm như vậy." Tên nam nhân trả lời Hàn Vũ Đồng.
"Khi nào các ngươi mới có thể thả ta đi? Khi nào thì mới để ta gặp phụ thân mẫu thân." Hàn Vũ Đồng nghĩ đến đây liền tủi thân khóc.
Tên nam nhân nhìn thấy Hàn Vũ Đồng khóc nức nở, vội vàng đi an ủi nàng ta.
"Ngươi yên tâm đi, rất nhanh thôi chúng ta sẽ thả ngươi ra, chúng ta cũng sẽ không thương tổn ngươi, chỉ cần ngươi thành thành thật thật ở nơi này là được, không cần có suy nghĩ chạy trốn." Tên nam nhân kia nói. Hàn Vũ Đồng nghe thấy lời nói này cũng không để ý tới hắn ta, mà cúi đầu ăn cơm.
Tuy rằng Hàn Vũ Đồng không thích ăn. nhưng mà lúc này bụng của nàng ta đã muốn kêu to kháng nghị.
Ngay lúc Hàn Vũ Đồng đang ăn cơm thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
"Chẳng lẽ là mấy người tỷ tỷ tới cứu ta sao?" Trong lòng Hàn Vũ Đồng nghĩ. Đôi mắt nàng ta đầy mong chờ nhìn hướng ra cửa, chờ người đẩy của là người nhà của nàng ta.
Nhưng thời điểm Hàn Vũ Đồng nhìn thấy người tới, thì thở dài một hơi rồi tiếp tục ăn đồ ăn trong bát.
Thì ra người tới là cái cung nữ kia, sau khi cung nữ tiến vào thì vội vàng đóng cửa lại.
"Ngươi xác định nơi này sẽ không để bọn họ phát hiện?" Cung nữ kia nói với tên nam nhân.
Tên nam nhân nghe thấy vậy thì lắc đầu.
"Tạm thời thì không, ít nhất là buổi tối hôm này sẽ an toàn." Tên nam nhân đáp lại.
Cung nữ kia nghe thấy lời này thì yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận