Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 649: Thảo Luận (1)

Chương 649: Thảo Luận (1)Chương 649: Thảo Luận (1)
Từ đầu đến cuối, đây đều là một mình Văn thị tự diễn trò, chồng và con trai của bà ta cũng hy vọng với da mặt dày của Văn thị có thể cho mình có một cuộc sống giàu có. Không thể không nói, có một số thời điểm, Văn thị cũng rất đáng thương. Gặp phải một người chồng và con trai như vậy, đặc biệt là con trai, Văn thị thực sự nắm hắn ở trong lòng bàn tay, nhưng khi thấy mẹ mình bị mắng thì hắn lại không cãi lại vì mẹ. Thực sự, Văn thị đối tốt với hắn quá mù quáng.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn dáng vẻ thân thờ của Văn thị, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười. Không biết rốt cuộc là Văn thị thật sự nghĩ gì? Làm ra loại chuyện như này, còn biến thành bộ dạng như thế. Tô Ngưng Nguyệt bất kể là bà ta điên thật rồi hay căn bản chỉ là giả bộ.
Tô Ngưng Nguyệt nói với Văn thị: "Đại bá mẫu, nếu ngươi không rời đi, ta sẽ sai người đuổi ngươi đi, đến lúc đó ta cũng mặc kệ là có mất mặt hay không."
Văn thị tức giận dùng tay chỉ vào nàng nói: "Tô Ngưng Nguyệt, dù gì ta cũng là đại bá mẫu của nàng, ngươi đuổi ta đi ra ngoài như thế, ngươi không sợ người khác nói ngươi bất hiếu sao?"
Tô Ngưng Nguyệt cười, sau đó cười nói với nàng: "Đại bá mẫu, có thể ngươi không biết, ngươi còn chưa từng nuôi nãng ta, thứ hai, ngươi không phải là mẹ của ta, nên bất kể như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không đến lượt ta báo hiếu với ngươi chứ? Hơn nữa, ngươi vẫn còn Cường Tử nhà các ngươi nữa mà đúng chứ?"
Nói đến Tô Cường, Văn thị thật sự sợ, bà ta vẫn còn nhớ rõ kết cục lần trước của cháu trai Ôn Phi, lỡ như con trai bà ta cũng có kết cục như Ôn Phi thì sao?
Nghĩ đến đây, bà ta nắm lấy tay Tô Ngưng Nguyệt nói: "Ngưng Nguyệt, bất kể như thế nào, Cường Tử là em họ của ngươi, chúng ta đều là một gia đình, không có lý do gì mà ngươi lại không giúp người trong gia đình, bây giờ, em họ của ngươi còn không có khả năng đọc sách. Ngươi có thể cho đại bá mẫu của ngươi mượn một chút tiên được không?”
Căn bản là Tô Ngưng Nguyệt hoàn toàn không để ý đến bà ta, sau đó còn phải để cho họ biết tay Chu Dật Thần, Chu Dật Thần cầm lấy hành lý của bọn họ, dùng lực ném những thứ này ra khỏi cửa, mấy người theo phản xạ đi đón lấy hành lý, lợi dụng lúc này, Tô Mộc liên đóng cửa lại.
Một loạt hành động này cũng làm cho mọi người bối rối, cũng không biết tại sao lại đột nhiên đuổi bọn họ ra ngoài? Thế nhưng điều đó cũng tốt, cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại.
Tô lão gia tử nhìn Chu Dật Thần: "Tốt lắm!" Thật ra thì Tô lão gia tử cũng thấy bọn họ rất phiền toái, cả ngày cả ngày giả điên giả ngốc, không phải là ông ấy không muốn giúp đỡ con cái của mình, nhưng mà, ngươi nói cả ngày ngươi ham ăn biếng làm, giả ngây giả dại, chỉ muốn ăn không ngồi rồi, trên đời này làm sao có thể có chuyện tốt như vậy, cho nên ngươi kêu ông ấy làm sao có thể tình nguyện giúp bọn họ được. Nhắc tới, đều là bọn họ tự làm tự chịu thôi.
Sau đó Tô lão gia tử lại hỏi: "Dật Thân, gân đây công việc như thế nào rồi? Có áp lực lắm không?”
Chu Dật Thần lắc đầu: "Ông nội, vẫn khá tốt, con không mệt mỏi gì lắm, nên ông cứ yên tâm."
"Vậy là tốt rồi, học tập, chú ý nhất đến việc kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi."
Tô Thần ở một bên một bên chen miệng vào nói: "Dật Thần ca, bây giờ huynh thi tốt lắm, ngược lại thì ngày nào chúng ta cũng gặp xui xẻo, sư phụ đều bắt chúng ta nói về chuyện của huynh mỗi ngày, đám người chúng ta xấu hổ muốn chết, Dật Thần ca, huynh có thể ngừng ưu tú lại được không"
Tô Ngưng Nguyệt vỗ vỗ đầu cậu ấy nói: "Tiểu thiếu gia, cả ngày đệ bảo người khác ngừng ưu tú lại như vậy, nhưng bản thân đệ lại không chịu cố gắng hơn nữa, nếu bây giờ đệ đi thi tú tài rồi trở về, đừng để ý đến tên ở vị thứ mấy, nói không chừng sư phụ của đệ cũng sẽ khen ngợi đệ đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận