Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 672: Tự Do (2)

Chương 672: Tự Do (2)Chương 672: Tự Do (2)
Rất nhanh, một nhà đông đủ đều ngồi xuống, trong lòng Vạn Doanh cũng cảm thán, đã bao nhiêu năm rồi, bà ăn bữa cơm chưa bao giờ được đông vui náo nhiệt đến như vậy.
Tô Ngưng Nguyệt dẫn đầu nâng ly lên: "Mẹ nuôi, nếu đã thoát được rồi, vậy chúng ta quên hết những chuyện trước kia đi, sống cho tốt cuộc sống của mình, vui vui vẻ vẻ, chúng ta vẫn còn nửa đời nữa mà."
Nghe thấy lời này, Vạn Doanh cũng nở nụ cười, sau đó nói: "Ừm, vẫn là Ngưng Nguyệt nhà ta nói phải. Đứa con gái nuôi này của ta vẫn thật sự là không có nhận sai mà."
Tô Ngưng Nguyệt thực ra đã bị người ta khen đến tê cả người rồi. nhưng mà vẫn phải tỏ ý cảm ơn với người ta nữa mà, sau đó nói: 'Ây ya, mẹ nuôi người nói như vậy làm con cũng có chút ngại rồi đó."
Tô Mộc liếc muội muội nhà mình một cái, tỏ vẻ, ta không quen ngươi, ngươi sẽ ngại sao? Đừng có doạ ta nữa được không? Tô Ngưng Nguyệt cũng ném qua một ánh mắt sắc như dao. Có biết nói chuyện không? Tô Mộc lập tức không nói gì nữa.
Vạn Doanh nói: "Muội muội, ta thật sự hâm mộ muội đó, con cái đứa nào cũng ngoan ngoãn hiếu thuận đã đành, lại còn đứa nào đứa nấy đều khiến cho người ta yêu thích nữa, muội làm thế nào thế, dạy ta với có được không?"
Lời khen ngợi ai mà không thích nghe chứ, nhất là người khác khen nữ nhi nhà mình nữa chứ, ít nhất thì Diêu Xuân nghe rất vui vẻ, nhưng mà trên mặt vẫn phải tỏ ra khiêm tốn một chút, nói: "Ây ya, đó là tỷ chưa thấy dáng vẻ nghịch ngợm của chúng thôi, thật sự là tức chết người đó."
Tô Ngưng Nguyệt rất muốn phản bác, nàng nghịch ngợm lúc nào chứ? Nhưng nhìn sang thấy Vạn Doanh dáng vẻ rất thích nghe, cũng không định nói nhiều gì nữa. Vạn Doanh nghĩ nghĩ, sau đó hỏi: "Ngưng Nguyệt, trong tay ta có rất nhiều bạc, ta đây thì, cũng không có chỗ nào phải dùng tới nhiều, con có ý gì hay không?"
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ nghĩ: "Ồ, dù sao mẹ nuôi cũng không thiếu tiền, vậy thì đơn giản, làm gì đó nhẹ nhàng thôi, chẳng qua là kiếm được hơi ít thôi."
"Ài, ta cũng không quan tâm tiền nhiều tiền ít đâu, đủ dùng là được rồi."
"Nếu đã như vậy, vậy mẹ nuôi mua đất đi, mua đất về, xong sau đó liền cho thuê, làm địa chủ bà, thế nào?"
Vạn Doanh cũng suy nghĩ, không cần nói, cách này đúng thật là khá phù hợp với bà, lại không cần bà phải bỏ ra quá nhiều công sức.
Vạn Doanh hôm đó sau khi nghe Tô Ngưng Nguyệt nói, liền suy nghĩ, sau đó giao nhiệm vụ mua đất ruộng này giao chỉ nhi tử mình. Dù sao đồ của mình vốn dĩ cũng là đồ của nó, cũng không đến mức sẽ lừa mình, đáng tin hơn nhiều so với đám người ngoài kia.
Bắc Minh đương nhiên là muốn thành toàn nguyện vọng của mẫu thân, hỏi: "Mẫu thân, người dự định mua bao nhiêu ruộng, mua ở nơi nào?"
Vạn Doanh ngữ khí không tốt nói: "Con không thể nghĩ giúp mẫu thân hay sao? Chuyện gì cũng phải hỏi ta sao? Ta làm trâu làm ngựa ở phủ Bắc Minh bao nhiêu lâu như vậy rồi, con còn không thể để cho ta được an nhàn hưởng cái phúc thoát được ra hay sao?”
Bắc Minh đột nhiên bị mắng tỏ vẻ mình thật sự vô tội mà: "Được rồi, được rồi, nương, bây giờ con đi giúp người xem xét liền đây có được không?"
Thật ra, Vạn Doanh cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình bây giờ thật sự rất tốt, trước kia ở trong phủ Bắc Minh, mỗi ngày đều phải tính toán từ sáng sớm đến tối đêm, quản lý tiền tài trong nhà, rất ít khi có được những lúc nhàn rỗi như thế này.
Bây giờ thoát ra được thì tốt rồi, mỗi ngày ăn ngon uống ngon, còn không cần phải quản lý nhiều chuyện như vậy, cảm thấy mình cũng mập lên vài cân rồi. Nhưng mà, cuộc sống tốt đẹp thì sẽ luôn có người đến làm phiên. Vạn Doanh ra ngoài đi dạo trở về liên nhìn thấy Phạm di nương đang đứng trong viện chờ bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận