Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 214: Khác Thường (1)

Chương 214: Khác Thường (1)Chương 214: Khác Thường (1)
Lúc này ở trong vương phủ, Thiên Vũ Hàn còn đang cùng con thỏ con kia chơi đùa.
Nhìn thấy Thiên Vũ Hàn như vậy, quản gia có chút lo lắng cho sức khỏe của hắn, thế là quản gia đi tới trước mặt Thiên Vũ Hàn.
"Vương gia bây giờ không còn sớm, nên ăn cơm sáng." Quản gia nói với Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn nghe quản gia nói như vậy, biết quản gia thật lòng lo lắng cho mình, nên gật đầu với quản gia.
"Đã biết, lập tức đi." Quản gia nghe được Thiên Vũ Hàn nói vậy liền yên tâm rời đi.
Thiên Vũ Hàn ôm thỏ con của mình rời khỏi hoa viên.
Bởi vì Tiểu Lục từ khi sáng sớm đã đến võ đài, còn chưa ăn sáng, bây giờ huấn luyện cùng binh lính lâu như vậy, bụng đã đói cồn cào.
Nhưng Tiểu Lục vẫn còn nhịn, hắn ta ngại để bọn họ chuẩn bị bữa ăn.
Lúc này, một người bên cạnh Tiểu Lục cũng nhận thấy Tiểu Lục có điều gì đó kỳ lạ, hắn ta cảm thấy Tiểu Lục đang đói.
Vì thế hắn ta liền cung kính nói với Tiểu Lục: "Gia, ngài còn chưa ăn cơm sáng phải không, không bằng hôm nay ngài ăn cơm tại đây đi, vừa lúc chúng ta cũng chưa ăn." Người kia nói với Tiểu Lục.
Tiểu Lục nghe được người này nói, liền muốn từ chối, nhưng khi nghe người này nói muốn ăn, bụng của hắn ta càng kêu lớn hơn
Vì thế hắn ta liên gật đầu.
"Vậy làm phiền ngươi." Tiểu Lục nói với người kia. "Gia, không có làm phiền, ngài đợi ở đây một lát, ta đi gọi người chuẩn bị bữa ăn." Người này nói cong liền rời đi.
Tiểu Lục nghe nói sắp ăn sáng, không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
"Mọi người, tiếp tục luyện tập một lát rồi có thể nghỉ ngơi." Tiểu Lục hướng về phía bọn họ hét lớn.
Cứ như vậy Tiểu Lục tiếp tục huấn luyện những tướng sĩ đó.
Lúc này, trong phủ Thừa tướng, Hàn Vũ Đồng cảm thấy trong phòng một mình có chút sợ hãi.
"Cuối cùng là vì sao Tiểu Mai lại luẩn quẩn trong lòng, chẳng lẽ là bởi vì lúc trước ta làm những chuyện đó với nàng ấy sao, nàng ấy luẩn quẩn trong lòng cho nên mới nhảy xuống hồ tự sát sao?" Lúc này Hàn Vũ Đồng trong lòng nghĩ.
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Vũ Đồng luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nàng ta không thể xác định được.
Đúng lúc đó nàng ta nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Tiểu thư, cơm sáng phu nhân kêu nô tỳ chuẩn bị đã chuẩn bị tốt, làm phiền tiểu mở cửa một chút." Hà Hương đứng ở bên ngoài nói với Hàn Vũ Đồng.
Hàn Vũ Đồng nghe thấy lời Hà Hương liền đứng lên đi tới cửa phòng.
"Đa tạ tiểu thư." Hà Hương nhìn thấy Hàn Vũ Đồng mở cửa thì liền bưng đồ ăn đi vào.
Sau khi đặt thức ăn lên bàn, chuẩn bị rời đi, Hà Hương đột nhiên bị Hàn Vũ Đồng ngăn lại.
"Đúng rồi, ta nhớ rõ khi A Mai còn sống thân thiết với ngươi nhất, Hà Hương, hai ngày trước nàng ấy có nói lời nào kỳ lạ với ngươi không." Lúc này Hàn Vũ Đồng nói với Hà Hương.
Hà Hương nghe thấy Hàn Vũ Đồng nói vậy thì lắc lắc đầu. "Thưa tiểu thư, A Mai cũng không có nói gì với Hà Hương."
Hàn Vũ Đồng thấy mình không thể biết thêm được gì từ miệng Hà Hương, liền không nói chuyện đó nữa.
"Được rồi, không phải việc của ngươi nữa, ngươi có thể đi xuống." Hàn Vũ Đồng nói với Hà Hương.
Hà Hương nghe thấy Hàn Vũ Đồng nói vội vàng gật gật đầu.
Cứ như vậy, Hà Hương liên rời khỏi phòng Hàn Vũ Đồng, lúc này Hàn Vũ Đồng nhìn thấy thức ăn bày trên bàn đều là thứ chính mình từng thích ăn, Hàn Vũ Đồng biết đây là do mẫu thân tỉ mỉ chuẩn bị.
Khi Hàn Vũ Đồng nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng ta biết phụ thân mẫu thân vẫn luôn yêu thương nàng ta, nhưng nàng ta vừa nghĩ đến chuyện của A Mai liền không muốn ăn nữa.
Hàn Vũ Đồng thở dài thật sâu rồi quay lại nằm trên giường.
"Chuyện này đến khi nào mới kết thúc? Nếu Tiểu Mai thực sự là bị người khác giết, vậy hung thủ rất có thể là người trong phủ...' Nghĩ đến đây, Hàn Vũ Đồng cảm thấy có chút sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận