Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 426: Tô Thân Hạnh Phúc (2)

Chương 426: Tô Thân Hạnh Phúc (2)Chương 426: Tô Thân Hạnh Phúc (2)
Không ngờ khi cô mở mắt ra, chiếc túi hóa ra còn to hơn cả cơ thể côi!
Sau khi nhìn thấy điều này, Tô Ngưng Nguyệt chăm chú nhìn chằm chằm vào cái túi.
"Đây quả thức là một bảo bối hữu dụng đấy!" Tô Ngưng Nguyệt nói.
"Đúng vậy! Ta sẽ cho nàng mượn bảo bối này." Hệ thống nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Cám ơn nhiều!" Cứ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt đem toàn bộ thành quả mình trông được bỏ vào trong chiếc túi đựng đa năng này.
Tô Ngưng Nguyệt vốn tưởng rằng cái túi này sẽ rất nặng! Bởi lẽ có rất nhiều thức ăn được trữ trong đấy. Khi đang băn khoăn không biết làm cách nào để vác chiếc túi siêu nặng này đây
Nhưng khi Tô Ngưng Nguyệt cầm chiếc túi ấy lên, nàng không khỏi ngạc nhiên.
"Sao cái túi này nhẹ thế nhỉ? Giống như bên trong chẳng có gì vậy.' Tô Ngưng Nguyệt nói với giọng không giấu được sự ngạc nhiên.
"Bởi vì đây là túi đựng đồ đặc biệt, cho dù bỏ vào túi với sức nặng là bao nhiêu đi chăng nữa, trọng lượng của nó vẫn sẽ giống như túi đựng ban đầu." Hệ thống giải thích với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được hệ thống nói vậy, vội vàng gật đầu, đắc ý.
"Được."
Tô Ngưng Nguyệt nhắm mắt rời đi trong không gian canh tác, lúc này trong tay Tô Ngưng Nguyệt là một cái túi nhỏ, nàng buộc chiếc túi lại, đặt nó sang một bên."Các ngươi cứ ngủ đi!"
Sau khi nói chuyện với Điềm Điềm và Mật Mật, Tô Ngưng Nguyệt xách túi và đi ra ngoài một mình.
"Nhiều đồ ăn như vậy phải làm sao bây giờ? Nếu ta bán công khai, nhất định sẽ bán được..." Khi Tô Ngưng Nguyệt đang đi trên đường, cô đột nhiên nhìn thấy một người ăn xin tội nghiệp. Đó là một ông cụ già, lão đang nhìn cô với ánh mắt đáng thương.
Tô Ngưng Nguyệt sau khi thấy vậy, nàng bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Hay là ta chia sẻ thức ăn với những người ăn xin này! Năm nay là năm hạn hán, họ đang rất cần lương thực, đặc biệt là những người nghèo khổ không có đất, thậm chí có người còn sắp chết đói..." Tô Ngưng Nguyệt nghĩ. Sau đó, nàng nghĩ đến Bắc Minh.
Tô Ngưng Nguyệt muốn Bắc Minh giúp mình giúp đỡ những người ăn xin này, mới nghĩ vậy, nàng liên nhìn về phía người ăn xin.
"Ông ơi, ông đợi cháu ở đây một lát nhé, cháu sẽ quay lại ngay thôi." Tô Ngưng Nguyệt nói xong, liền vội vàng rời đi.
Lúc này, người ăn xin nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt như vậy, cũng không biết Tô Ngưng Nguyệt đã đi đâu.
Tô Ngưng Nguyệt chạy một mạch thẳng tới nhà Bắc Minh.
"Chủ nhân của ngươi có nhà không?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi quản gia đang đứng ở cổng.
Quản gia nhìn thấy người tới là Tô Ngưng Nguyệt, liền vội vàng mời Tô Ngưng Nguyệt vào nhà.
"Tô tiểu thư, cô đợi ở đây, tôi sẽ báo chủ nhân của tôi ngay." Và như vậy, Tô Ngưng Nguyệt ngồi ở trong đình ở vườn.
Người quản gia đi tới phòng Bắc Minh và gõ cửa gọi.
"Bắc Minh công tử, Tô tiểu thư đến rồi ạ." Bắc Minh nghe quản gia nói như vậy, liền vội vã đi ra khỏi phòng.
"Tô tiểu thư hiện tại đang ở đâu?" Bắc Minh hỏi người quản gia.
Nghe vậy, quản gia chỉ vào khu vườn cách đó không xa.
"Tô tiểu thư đang ở trong vườn chờ công tử." Quản gia nói với Bắc Minh.
Bắc Minh gật đầu sau khi nghe những gì quản gia nói.
"Được rồi, ta hiểu rồi, ngươi đi xuống trước đi." Bắc Minh nói xong liền đi về phía khu vườn.
"Không biết hôm nay tại sao Tô cô nương lại bớt thời gian muốn tới tận đây gặp tôi vậy?" Bắc Minh lúc này nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt và hỏi.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn về phía Bắc Minh.
"Hôm nay tôi nhìn thấy một người ăn xin ở ven đường, tôi trồng được một ít lương thực, xin Bắc Minh công tử cung cấp giúp một ít nhân lực để xây dựng kho chứa cháo và phân phát thức ăn cho những người ăn xin này." Tô Ngưng Nguyệt nói với Bắc Minh.
Bắc Minh nghe được Tô Ngưng Nguyệt nói xong, hắn nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt.
"Tô cô nương tìm ta đây chỉ có ý muốn ngỏ lời giúp bọn họ thôi sao?" Bắc Minh hỏi Tô Ngưng Nguyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận