Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 294: Ngọt Ngào (2)

Chương 294: Ngọt Ngào (2)Chương 294: Ngọt Ngào (2)
Hai mắt Điềm Điềm sáng lên, nhìn về phía nàng ấy: "Khi tiểu chủ nhân buồn ngủ, hãy nói cho Điêm Điềm biết, ta sẽ cắn tiểu chủ nhân để giúp người tỉnh táo!" Tô Ngưng Nguyệt nghe xong thì tức giận đến mức muốn đánh Điềm Điềm.
"Đây quả là một cách hay phải không?" Điềm Điềm ngượng ngùng cười.
"Ừ, ý tưởng tuyệt vời quá hal" Tô Ngưng Nguyệt nhìn Điềm Điềm không nói nên lời.
"Nó chọc người đấy!" Mật Mật đang đứng bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng.
Mật Mật lại gân Tô Ngưng Nguyệt: "Tiểu chủ nhân của ta, xin hãy nhổ một bộ râu dài của ta ra ăn đi. Ta cam đoan người có thể không ngủ mười ngày mà không có vấn đề gì." Mật Mật nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe vậy thì nhìn Mật Mật với vẻ bất ngờ: "Ngươi không đùa ta đúng không?”
"Đương nhiên, có bao giờ Mật Mật lừa gạt tiểu chủ nhân đâu?" Mật Mật cong môi nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Được thôi!" Tô Ngưng Nguyệt nghe lời Mật Mật nói, nàng không khách khí nữa liền bứt một bộ râu ăn.
Lúc này Điềm Điềm hét lên.
"Tiểu chủ nhân, sao người lại làm như vậy với ta?" Hoá ra bộ râu dài mà Tô Ngưng Nguyệt nhổ không phải của Mật Mật, mà là của Điềm Điềm.
Nghe thấy lời phàn nàn của Điềm Điềm, Tô Ngưng Nguyệt nháy mắt tinh nghịch nhìn Điềm Điềm.
"Ai bảo vừa rồi ngươi đùa giỡn với ta? Cứ xem đây là hình phạt của ngươi đi." Mật Mật nghe Tô Ngưng Nguyệt nói thì cười lớn. "Đáng đời nhà ngươi lắm!" Điềm Điềm chạy đến góc tường khi nhìn thấy cách hai người họ đối xử với nó.
Tô Ngưng Nguyệt thấy vậy, tự nhiên nàng cảm thấy Điềm Điềm rất đáng yêu.
"Được rồi, được rồi, đừng giận ta nữa, ta sẽ đưa các ngươi lên núi ngay bây giờ." Tô Ngưng Nguyệt nói với bọn họ.
"Hai ngươi tuyệt đối không được gây ra tiếng động đấy.' Tô Ngưng Nguyệt bỏ hai củ huyết sâm vào túi và dặn dò với bọn nó.
Hai tiểu huyết nhân sâm nghe lời dặn dò của Tô Ngưng Nguyệt, vội vàng gật đầu.
"Đừng lo lắng, tiểu chủ nhân, bọn ta nhất định sẽ cư xử đúng mực." Điềm Điềm và Mật Mật thì thâm với Tô Ngưng Nguyệt.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, nàng phát hiện Diêu Xuân vẫn chưa ngủ, vội vàng trở vê phòng.
"Sao vậy tiểu chủ nhân? Sao người không đi?" Mật Mật cảm giác được Tô Ngưng Nguyệt lại trở về, liền hỏi nàng.
"Chờ một chút, mẹ ta còn chưa ngủ, lát nữa ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài."
Điềm Điềm và Mật Mật nghe xong đều gật đầu: "Được thôi."
Tô Ngưng Nguyệt đứng ở nơi đó chờ một lát, nàng cảm thấy Diêu Xuân vẫn chưa ngủ nên nằm xuống giường.
Tô Ngưng Nguyệt vốn tưởng rằng nằm trên giường sẽ dễ khiến nàng buồn ngủ, nhưng không ngờ, nàng lại không buồn ngủ chút nào, mà lại còn tràn đầy năng lượng như ban ngày.
"Không ngờ bộ râu dài đó lại có tác dụng như vậy!" Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.
"Tất nhiên rồi, tiểu chủ nhân." "Ta yêu cầu ngươi không nghe lén suy nghĩ nội tâm của ta!" Tô Ngưng Nguyệt có chút bất mãn nói với Điềm Điềm.
Điềm Điềm cong môi trả treo: "Là ai đã kết nối tâm trí của chúng ta lại với nhau hả?"
"Nếu chúng ta có cùng một tâm trí, tại sao ta lại không thể nghe thấy suy nghĩ của ngươi, nhưng ngươi lại có thể nghe thấy suy nghĩ của ta?" Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điềm.
Điềm Điềm cười đáp: "Ta cũng không biết."
Nghe Điềm Điềm giải thích xong, Tô Ngưng Nguyệt lập tức ngó lơ, một lát sau, nàng lại đi ra ngoài.
Lúc này, nàng nhìn thấy đèn trong phòng Diêu Xuân đã tắt, Tô Ngưng Nguyệt biết Diêu Xuân đã ngủ nên lặng lẽ đưa hai hai tiểu huyết sâm ra ngoài.
"Trời ơi, đây là lần đầu tiên ta lên núi vào lúc tối muộn thế này!" Tô Ngưng Nguyệt nói với Điềm Điêm và Mật Mật.
"Tiểu chủ nhân, người có thể thả bọn ta xuống được không?" Mật Mật bất đắc dĩ nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được những lời Mật Mật nói, nàng nhanh chóng dừng lại, đặt bọn chúng xuống đất.
"Xin lỗi nha, ta quên mất hai ngươi còn ở trong túi." Tô Ninh Nguyệt nói với bọn chúng.
"Không sao đâu, tiểu chủ nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận