Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 932: Cảnh Cáo (1)

Chương 932: Cảnh Cáo (1)Chương 932: Cảnh Cáo (1)
Tình cảnh hiện giờ của nàng ta, nếu không có nàng thì vẫn sẽ có nhiều người khác tìm tới, vẫn có cơ hội trở mặt, nhưng một khi đã đắc tội, có thể hình dung ra hoàn cảnh của nàng ta có thể hình dung ra.
"Dật phi, trong lòng ngươi biết rõ, nếu ngươi nói thật với ta, thì ta sẽ không quan tâm đến những việc trước đây của ngươi, nếu như ngươi không muốn ở lại hậu cung này, thì ta có thể giúp ngươi, điều này chỉ dựa trên những gì ngươi nói là đúng, hiện tại ta cho ngươi chút thời gian để suy nghĩ, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ lưỡng." Tô Ngưng Nguyệt tiếp tục nói.
Dật phi vẫn không lên tiếng, chỉ nằm trên giường không có biểu tình gì, Tô Ngưng Nguyệt vẫn ngồi yên lặng ở đó chờ Dật phi lên tiếng.
Dật phi đột nhiên cười ha hả: "Tô Ngưng Nguyệt, để ta nói cho ngươi biết, cả đời ngươi sẽ không bao giờ biết được chân tướng. Đừng nghĩ nữa, đời này ta cứ như vậy, ta không quá tốt, thì ngươi cũng đừng nghĩ sẽ hơn được ta, cho dù không phải ngươi gây ra chuyện này, nhưng nguyên nhân của tất cả chuyện đều là do ngươi, cho nên ngươi cũng đừng nghĩ tới."
Có chút ngoài dự kiến của mình, nhưng Tô Ngưng Nguyệt vẫn không hề kinh hãi, chỉ hơi nhíu mày.
Dật phi tiếp tục nói: "Tô Ngưng Nguyệt, kiếp này ngươi nhất định phải trải qua cảm giác mất đi đứa con của chính mình, ngươi nhất định sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại, trượng phu, hài tử của ngươi sẽ đều rời bỏ ngươi mà đi."
Sắc mặt Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên thay đổi, nàng thực sự muốn bóp chết nữ nhân này, nàng là loại người sẽ trực tiếp hành động. Nghĩ như vậy, Tô Ngưng Nguyệt lập tức tiến tới bóp lấy cổ Dật phi, khiến nàng ta không nói nên lời.
Tô Ngưng Nguyệt lúc này mặt đã phủ đầy băng sương, không có nữa điểm dịu dàng của ngày thường, bóng tối hiện rõ trong mắt, cảm giác như muốn phá hủy mọi thứ xung quanh. Nàng ghét nhất là Thiên Vũ Hàn kia trò chuyện với con mình, điều đó không thể tha thứ.
Lúc này Dật phi mới cảm nhận được, lần này Tô Ngưng Nguyệt thật sự muốn đem mình bóp chết. Khi nãy nàng ta tự tin nói những lời đó là vì Tô Ngưng Nguyệt đang muốn biết điều gì đó từ nàng ta, nên sẽ không làm tổn hại đến tánh mạng mình, vì thế đã không do dự mà thốt ra những lời kích động đến Tô Ngưng Nguyệt.
Hiện tại Dật phi đang cảm thấy sinh mệnh bản thân đang trôi đi, nàng ta liền thấy sợ hãi rồi, Tô Ngưng Nguyệt thật sự sẽ giết chết nàng sao, Dật phi dùng sức giãy giụa, nhưng không thể thoát ra khỏi tay Tô Ngưng Nguyệt.
Một lúc sau, Dật phi ngừng chống cự, đôi mắt nhướng lên trên, Tô Ngưng Nguyệt vẫn không buông tay, nàng thật sự muốn bóp chết Dật Phi.
Đột nhiên có một bàn tay đem tay nàng mở ra, tay Tô Ngưng Nguyệt chấn động đến tê dại, điêu này chứng tỏ sức lực người này mạnh mẽ đến nhường nào. Tô Ngưng Nguyệt lùi lại mấy bước, va phải vào bàn, nàng đau đến không cầm được nước mắt, Tô Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên, xem ai to gan như vậy.
Còn chưa kịp ngước lên, thì đã có tiếng bước chân từ phía sau vang vọng, hình như có rất nhiều người, sau khi Tô Ngưng Nguyệt đứng yên, vẫn trước sau nhìn vào người đã đẩy mình ra, nàng nhớ tới người này. Nàng chưa bao giờ là người rộng lượng, nhìn sâu vào nam nhân đang xem xét Dật phi.
Lúc này mới quay đầu nhìn xem người trước mặt mình là ai, không nghĩ đến, vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt đen láy, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ nhìn nàng, trái tim Tô Ngưng Nguyệt đập thình thịch, Thiên Vũ Hàn đang tức giận.
Thiên Vũ Hàn đi đến trước mặt nàng, nhưng không để ý đến nàng, chỉ đến bên giường nhìn Dật phi.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn bóng dáng rộng lớn, có chút muốn khóc, người này vẫn đang tức giận với nàng, hắn tức giận với nàng vì Dật phi sao? Thiên Vũ Hàn, trước đây ngươi còn nói nữ nhân này không quan trọng, hiện tại ngươi vì sao lại vì nàng mà phớt lờ ta? Thiên Vũ Hàn, cái đồ móng lợn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận