Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 590: Rắc Rối. (1)

Chương 590: Rắc Rối. (1)Chương 590: Rắc Rối. (1)
Vừa nghe tới Bắc Minh công tử, người làm trong tiệm thuốc liền biết đây không phải chuyện mà mình nên quản lý, liền nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Được, tiểu cô nương ở đây ngồi đợi một lát, ta ra phía sau gọi chưởng quỹ."
"Người làm trong tiệm thuốc mời Tô Ngưng Nguyệt tới chỗ nghỉ ngơi, rồi vội vàng chạy vào hậu viện gọi chưởng quỹ của tiệm thuốc: "Chưởng quỹ, bên ngoài có một tiểu cô nương tìm người."
Người làm trong tiệm thuốc chạy tới hậu viện và nói với chưởng quỹ của tiệm thuốc.
"Một cô nương khoảng hơn 10 tuổi, nói là Bắc Minh công tử bảo tới đây."
Người làm của tiệm thuốc thấy chưởng quỹ tiệm thuốc vẫn đang lựa chọn thảo dược với vẻ mặt sốt sắng, chưởng quỹ tiệm thuốc vừa nghe thấy là Bắc Minh công tử bảo Tô Ngưng Nguyệt tới thì lập tức đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Sau này nói chuyện, có thể một lần nói hết luôn, nói vấn đề quan trọng trước có được không!"
Người làm thuê trong tiệm thuốc cúi người nói: "Được, ta biết sai rồi."
Chưởng quỹ của tiệm thuốc cũng không quan tâm đến nét mặt của người làm thuê trong tiệm thuốc, vội vàng đi tới nhà thuốc ở phía trước, Tô Ngưng Nguyệt đang ngồi ở chỗ nghỉ và quan sát nhà thuốc này, trông có vẻ khá nhỏ nhưng bên trong lại rất gọn gàng, có thể thấy nhà thuốc này được chăm sóc rất tốt.
Chưởng quỹ của tiệm thuốc đi tới trước mặt Tô Ngưng Nguyệt, nở nụ cười mang tính biểu tượng nói: "Tiểu cô nương tới đây một mình sao? Bắc Minh công tử có bảo ngươi mang thứ gì tới đây không?"
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu nói: "Trước lúc Bắc Minh công tử đi từng nói là nếu như có chuyện thì tới đây tìm ông."
Đột nhiên, chưởng quỹ tiệm thuốc nhớ ra trước lúc đi Bắc Minh công tử hình như từng bảo mình chiếu cố cho một cô nương tên là Tô Ngưng Nguyệt nhiều một chút, không phải là cô nương ở trước mắt này đấy chứ, tiểu cô nương ở trước mặt này trông có vẻ mới chỉ hơn 10 tuổi, ông chủ tiệm thuốc mang theo sự nghi hoặc hỏi: "Xin hỏi tiểu cô người người tên là gì?"
Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nhìn chưởng quỹ của tiệm thuốc, nói: "Ta tên là Tô Ngưng Nguyệt."
Mặc dù chưởng quỹ rất ngạc nhiên nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, nói: "Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, không nhận ra là Tô cô nương, ta là chưởng quỹ của tiệm thuốc này, ta tên là Lục Niên, không biết lân này Tô cô nương tới đây là có việc gì?”
Tô Ngưng Nguyệt cũng không vòng vo mà nói thẳng lý do tới đây, Tô Ngưng Nguyệt nói: "Ta tới tìm Bắc Minh công tử để bàn về một vụ làm ăn, không biết Lục chưởng quỹ có thể liên lạc được với Bắc Minh công tử hay không?"
Lục Niên làm dáng vẻ rất kính trọng Tô Ngưng Nguyệt, nói: 'Không biết Tô cô nương muốn bàn về kinh doanh cái gì, liên lạc với Bắc Minh công tử cũng khá phiền phức, nếu như là chuyện làm ăn nhỏ thì Lục Mỗ hoàn toàn có thể tự quyết định."
Tô Ngưng Nguyệt ngước mắt lần quan sát Lục Niên, hơn 40 tuổi, dáng người mảnh khảnh, nhìn bê ngoài thì cũng là người dễ gần, chỉ là ý tứ lóe lên trong ánh mắt khiến Tô Ngưng Nguyệt có chút không tin tưởng Lục Niên, có điều Tô Ngưng Nguyệt cũng không vạch trần ông ta, nàng nói: "Vụ làm ăn mà ta muốn bàn, e là Lục chưởng quỹ không thể tự quyết định được, vẫn phải tìm Bắc Minh công tử."
"Tô cô nương, cô nương cũng biết là những người làm thuộc hạ như chúng ta nếu như không có việc gì lớn thì cố gắng hết sức không làm phiên đến chủ tử. Hay là người nói xem là chuyện gì trước đã để xem ta có thể giải quyết được hay không.”
Lục chưởng quỹ đáp. Tô Ngưng Nguyệt nhìn thái độ của Lục chưởng quỹ liền biết là nếu không nói rõ là chuyện gì thì không thể liên hệ được với Bắc Minh công tử.
"Lục chưởng quỹ, trong tay ta ta có mấy cửa tiệm bán hoa quả sấy khô, các loại hạt và bánh quy, ta muốn bàn với Bắc Minh công tử về việc kinh doanh những thứ này."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn đôi mắt của Lục chưởng quỹ nói. Lục chưởng quỹ thầm nghĩ chỗ ta bán thuốc chứ không phải chỗ bán đồ ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận