Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 703: Ngoài Ý Muốn (2)

Chương 703: Ngoài Ý Muốn (2)Chương 703: Ngoài Ý Muốn (2)
Thiên Vũ Hàn nhìn vẻ mặt Chương phu nhân, thầm nghĩ, coi như tiểu nha đầu này may mắn, mình vẫn nên cho Chương phu nhân một chút mặt mũi. Vì vậy hắn mới hòa hoãn sắc mặt nói: "Vốn là muốn tìm Chương đại nhân để thương lượng, nhưng nghe nói Thục phi cũng tới đây nên trẫm đến xem. Mong sư mẫu đừng trách Thục phi, khi trãm trở về nhất định sẽ quản giáo thật tốt. Sư mẫu hãy tha thứ cho Thục phi chuyện hôm nay đi."
Ngay cả hoàng đế cũng đến làm thuyết khách, Chương phu nhân còn có thể nói thêm gì nữa, vì thế đành phải gật đầu nói: "Hoàng thượng, thần phụ thì không vấn đề gì, nhưng có nhiêu phu nhân ở đây, Thục phi nương nương có thể nói ra lời như vậy thật sự là quá thiếu cân nhắc. Tuy không phải chúng ta nghi ngờ giáo dưỡng của Thục phi nương nương nhưng thưa bệ hạ, dù sao nơi này cũng là Đại Hán, không phải Tiên Bi, hy vọng Thục phi nương nương sẽ cẩn thận hơn một chút trong lời nói, cho dù muốn làm mai cũng không phải đang yên đang lành bảo gia đình gả cô nương đi làm thiếp cho người ta, cái này là muốn đánh mặt ai đây?"
Hoàng thượng hít một hơi sâu, thâm mắng Thục phi, ngươi thật ngu xuẩn. Nhưng vì Đại hoàng tử nên ta phải gánh chịu tổn thất này, căn bản những người trong triều cũng không cho rằng Đại hoàng tử có tư cách kế thừa ngai vàng. Đừng nói đến tính cách của hắn ta, dù chỉ là huyết mạch của hắn ta thì mọi người cũng thấy không được, thậm chí còn cảm thấy cho dù trăm năm nữa Đại hoàng tử có lên ngôi cũng sẽ bị những người này kéo xuống. Thục phi lại còn ở đây cản trở.
Đúng lúc này Chương đại nhân lên tiếng: "Bệ hạ, ngược lại nói đến Tô tiểu thư thì thân cảm thấy đồng cảm sâu sắc, không phải lão thân lắm miệng nhưng hoàng hậu của chúng ta nên có ý chí như vậy. Nếu như đó là nhân duyên trời định.
Tô tiểu thư lại không muốn gả cho nước khác, thần cảm thấy người duy nhất có thể xứng với Tô tiểu thư cũng chỉ có bệ hạ mà thôi, với tấm lòng như vậy sẽ là phúc lành của nước ta sau này." Thiên Vũ Hàn ngây người, sao đột nhiên ông ấy lại nói ra những điều này, mặc dù ngày nào hắn cũng bị ép lấy Hoàng hậu nhưng là đó là chuyện riêng tư.
Quả thật các vị phu nhân đều đã từng có ý nghĩ này ở trong đầu, cũng cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được, Hoàng hậu lẽ ra phải là hình mẫu giống Tô Ngưng Nguyệt, chứ không muốn châm chọc cái người trước kia nữa.
Lời Chương đại nhân vừa nói ra đã khiến hai đương sự Tô Ngưng Nguyệt và Thiên Vũ Hàn sửng sốt tại chỗ. Vào giờ phút này suy nghĩ bên trong của Thiên Vũ Hàn chính là ta cưới vợ, ngươi cũng không hỏi ý kiến của ta, không hỏi ta có đồng ý hay không, tự ý đưa ra quyết định chẳng phải là không tốt hay sao?
Tô Ngưng Nguyệt tự dưng từ người đi xem kịch biến thành đương sự, chủ đề thay đổi hơi nhanh, thứ lỗi ta vẫn chưa kịp phản ứng.
"Chương đại nhân, trẫm không muốn."
"Chương đại nhân, ta không muốn."
Hai giọng nói một nam một nữ đồng thời vang lên, Chương đại nhân nghe xong thì tràn đầy ý cười, sau đó sờ bộ râu hoa râm của ông ấy.
Tô Ngưng Nguyệt và Thiên Vũ Hàn nhìn nhau, sau đó trong mắt hai bên lộ ra một tin tức, cũng coi như biết điều.
Trương Nghiêm và A Bố nhìn nhau, rồi cả hai ngầm hiểu trong lòng. Khuôn mặt bị biệt quanh năm của A Bố lộ ra ý cười. Cách nghĩ của Trương Nghiêm và A Bố đều là cuối cùng thì chủ tử cũng đã đáp ứng tâm nguyện lúc đó của ông ấy, mặc dù hiện giờ ông ấy không còn nhớ tâm nguyện của mình nữa.
Chương phu nhân nhìn Diêu Xuân và nhi nữ của mình, trong ánh mắt của Diêu Xuân rõ ràng không bằng lòng, sau đó bà ấy nháy mắt ra hiệu với phu quân nhà mình, nhưng Chương đại nhân không thấy ánh mắt của bà ấy.
Chương đại nhân nói với lời lẽ chính nghĩa: "Bệ hạ, bệ hạ không muốn tuyển tú, thân có thể hiểu được, nhưng hậu cung không thể không có người, hậu cung của bệ hạ trống rỗng, chúng thần phải có trách nhiệm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận