Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 132: Lặng Lẽ Rời Đi (1)

Chương 132: Lặng Lẽ Rời Đi (1)Chương 132: Lặng Lẽ Rời Đi (1)
Bắc Minh nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy, liền gật đầu.
" Tô tiểu thư bây giờ muốn ta phải làm gì?" Tô Ngưng Nguyệt lúc này mới nói ra sự việc.
Bắc Minh vốn tưởng rằng dù là chuyện lớn như nào thì cũng không cần dùng nhiều sức lực như vậy, kỳ thực Bắc Minh cũng không muốn làm công việc vất vả như vậy, nhưng hắn biết Thiên Vũ Hàn đã giao phó cho hắn ở bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt, hắn nhất định phải tận lực giúp đỡ Tô Ngưng Nguyệt.
Bắc Minh chỉ ngồi đó, không nói một lời nào bắt đầu vặn nắp, Tô Ngưng Nguyệt nói với hắn phải cố gắng vặn nắp thật chặt.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt đang suy nghĩ có nên nhờ Bắc Minh giúp nàng mở nắp khi nàng ăn đào vào hai ngày nữa hay không.
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu và tự nhủ với bản thân rằng những chuyện còn lại sẽ tính đến sau, Bắc Minh cứ như vậy Tô Ngưng Nguyệt đóng nắp tất cả các hũ.
" Còn có việc gì phải làm sao?" Lúc này, Bắc Minh vặn xong nắp của hũ cuối cùng nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe được Bắc Minh nói, nàng lắc đầu nói với Bắc Minh mọi việc đều đã xong, Tô Ngưng Nguyệt cảm ơn Bắc Minh.
Bắc Minh cười nói với Tô Ngưng Nguyệt đây chỉ là chuyện nhỏ, đúng lúc Bắc Minh chuẩn bị rời đi Tô Ngưng Nguyệt liên chặn Bắc Minh lại.
Tô Ngưng Nguyệt tìm một cái túi, nhét vào đó hai hộp đào đóng hộp, Tô Ngưng Nguyệt nói với Bắc Minh rằng sau vài ngày mở ra ăn sẽ rất ngon.
Bắc Minh nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy, liền nhận lấy món quà từ trong tay Tô Ngưng Nguyệt.
Kỳ thực không phải Bắc Minh không phải không muốn ăn đào, Bắc Minh muốn đem đào đóng hộp đưa cho Vương Gia sau khi hắn trở vê Vương phủ, hắn cho rằng vương gia nhất định sẽ rất thích.
Cứ như vậy, Bắc Minh nói lời cảm ơn rồi xách túi rời khỏi nhà Tô Ngưng Nguyệt.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt thấy trời đã tối, nàng quay đầu lại liền phát hiện Tô Mộc và Tô Thần đã biến mất từ lúc nào, Tô Ngưng Nguyệt mỉm cười, nàng biết bọn họ nhất định đã đi ngủ từ lâu rồi, nàng lại ngáp một cái rồi quay về phòng ngủ.
Không ngờ vậy mà có thể hoàn thành khối công việc lớn như vậy trong vòng một ngày, cũng may nhờ có sự giúp đỡ của Bắc Minh, nếu không thì nàng cũng không biết phải làm thế nào.
Tô Ngưng Nguyệt lúc này thật sự rất mệt mỏi, Tô Ngưng Nguyệt cũng không có tắm rửa, trực tiếp nằm lên giường đi ngủ.
Lúc này Bắc Minh cũng đã trở về nơi hắn ở, hắn đang suy nghĩ ngày mai lá thư hắn viết cho vương gia sẽ được đưa đến tận tay hắn, hắn đang đợi vương gia đưa đồ ăn tới.
Nhưng hắn lo lắng, nếu vương gia của hắn thật sự giúp đỡ Tô Ngưng Nguyệt, nếu có người biết chuyện, nhất định sẽ tố cáo trước mặt hoàng thượng!
Hắn biết hoàng đế và vương gia vẫn luôn mâu thuẫn với nhau, hắn không biết vì sao hoàng đế hết lần này đến lần khác nhắm vào vương gia của mình.
Rõ ràng vương gia đang vì hắn mà bảo vệ đất nước, hơn nữa hắn cũng là bào huynh của vương gia, hắn thực sự không hiểu nổi sự thật này.
Trên thực tế, hắn cũng cảm thấy trước đó mấy vụ ám sát đều là do người ở phe hoàng đế thực hiện, nhưng chuyện này vương gia chưa từng nói với mẫu hậu.
Có lẽ là vì hắn sợ sau khi nói chuyện này với mẫu hậu, hắn sợ mẫu hậu hắn sẽ lo lắng về chuyện này.
Sáng hôm sau, Thiên Vũ Hàn dự định rời vương phủ, rời kinh thành, trở về Lĩnh Nam. Vốn dĩ hắn muốn lặng lẽ rời đi, nhưng hắn cảm thấy nếu không báo cho mẫu hậu biết thì sẽ không ổn lắm.
Cứ như vậy, hắn vào cung cùng với tiểu Lục. Khi hắn vào cung của mẫu hậu mình, hắn nhìn thấy mẫu hậu hắn vậy mà thực sự đang ở cùng với Hàn Vũ Đồng. Khi hắn nhìn thấy Hàn Vũ Đồng, hắn không tự chủ được mà cau mày.
Hàn Vũ Đồng ở một bên cũng nhìn thấy Thiên Vũ Hàn, khi nàng ta nhìn thấy Thiên Vũ Hàn, nàng ta định bước tới chào hỏi Thiên Vũ Hàn, nhưng nàng ta đã nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Thiên Vũ Hàn đối với nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận