Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 734: Tô Phủ Đi Tìm Chân Tướng (2)

Chương 734: Tô Phủ Đi Tìm Chân Tướng (2)Chương 734: Tô Phủ Đi Tìm Chân Tướng (2)
Thiên Vũ Hàn không nói gì, Tô Mộc tiếp tục nói: "Bắc Bắc là một bé gái, không tham gia khoa khảo, cho nên với con bé, ta không quá khắt khe. Nhưng ta cũng không muốn để con bé cho rằng, vì con bé là nữ nhi, cho nên khác với nam tử, ta vẫn đưa Bắc Bắc đến thư đường, hằng ngày để con bé cùng ca ca viết chữ, như là một cách rèn luyện thôi."
Thiên Vũ Hàn thán phục nói: "Ái khanh thật là một phụ thân tốt."
"Không, thực sự là vì có một thê tử tốt, nàng ấy đã sinh cho ta đứa con trai và con gái thông minh và xinh đẹp như thế." Khi nhắc đến gia đình, khuôn mặt của Tô Mộc không thể tự kiểm soát được mà tràn ngập nụ cười.
Nhưng mà Thiên Vũ Hàn lại cười: "Ngoài kia đồn đại rằng thê tử của Tô Thị Lang là một con sư tử từ Hà Đông, ngay cả nữ tử khác cũng không cho phép Tô thị lang nhìn. Những nha hoàn trong nhà đều là những nữ tử xấu xí, lòng đố ky rất lớn."
"Nhưng thần đã hỏi thê tử của thần, ta nói, ở ngoài kia người ta đồn nàng như vậy, nàng có giận không? Nhưng nàng ấy lại nói với thần rằng, tất nhiên là giận rồi, rõ ràng không phải như vậy, họ tại sao lại nói bậy bạ như vậy? Nhưng sau khi thiếp nghĩ vê điều đó, thiếp có được những điều mà người khác không dám nghĩ đến, chịu đựng chút uất ức thì có làm sao? Hơn nữa, trượng phu của thiếp không phải người như vậy là được rồi." Tô Mộc nhắc đến chuyện này, thấp thoáng sự không bận tâm.
"Xem ra, sư phụ của ta thật sự đã chọn được một con rể tốt." Thiên Vũ Hàn nghĩ, năm đó, Chương đại nhân khăng khăng gả viên ngọc quý trong tay của mình cho một thôn phu, việc này không biết đã làm bao nhiêu người cười nhạo, nhưng những năm qua, con rể của ông ấy có tài, khiến cho nữ nhi của ông ấy trở thành mệnh phụ. Hơn nữa trong phủ ngoại trừ người chính thê là Chương Dự thì không còn một người phụ nữ nào khác nữa. Bây giờ, liệu có nên nói Chương đại nhân ánh mắt tinh tường không? Tô Mộc lại phản đối, nói: "Thực ra thì thần cũng chỉ là một con người, cũng có thất tình lục dục, cũng muốn có tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp. Nhưng khi thê tử của ta sinh đứa con trai của ta, ta vẫn chỉ là một quan nghèo ở Kinh Thành, vẫn sống trong ngôi nhà của hồi môn của phu nhân mình, phu nhân của ta, vì để tiết kiệm tiền, không để bà đỡ trực tiếp ở trong nhà, vì thế khi sinh con không tìm thấy bà đỡ, may mắn là nhạc mẫu của ta mở cửa kịp thời, nếu không ta có lẽ đã là người mất thê tử rồi."
"Khi đó, trong lòng thần đã nghĩ, thê tử của ta để sinh đứa con trai cho ta xém chút mất mạng. Vậy nên ta còn có lý do gì để phản bội thê tử của ta chứ?"
Thiên Vũ Hàn nghe xong lời của Tô Mộc, sau đó dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hai đứa con của hắn ta, cảm thán nói: "Nếu như mọi người đều như ái khanh thì tốt quá rồi. Cho nên có rất nhiều người đều ngưỡng mộ ái khanh, gia đình hòa thuận, phu thê hoà thuận."
Tô Mộc suy nghĩ, bản thân thật sự rất may mắn. Khi hắn ta sắp đói chết, là muội muội đã cứu sống mình, nhạc phụ đã giúp mình thoát khỏi thân phận thương nhân thấp hèn, thê tử của hắn ta đã đem đến cho hắn ta một đôi trai gái thông minh và lanh lợi như vậy. Cuộc đời này của hắn ta, có lẽ thật sự đã không còn nuối tiếc nữa rồi.
Đúng lúc này, Chương Dự đẩy cửa ra, vẻ vội vã trên khuôn mặt khi nàng tiến vào, nàng quỳ xuống và nói: "Thần phụ có chuyện bẩm báo, xin thứ lỗi cho sự lỗ mãng của thần phụ."
Thiên Vũ Hàn và Tô Mộc đồng thời đứng từ từ trên ghế, hỏi: "Tô Ngưng Nguyệt sao rồi?"
"Muội muội sao rồi?"
Nhìn thấy Chương Dự vẫn đang quỳ, Thiên Vũ Hàn ngay lập tức nói: "Ngươi đứng lên nói đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận