Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 819: Sai Lầm (2)

Chương 819: Sai Lầm (2)Chương 819: Sai Lầm (2)
Vì vậy không thể làm gì khác hơn ngoài việc phải làm bộ tính là bữa ăn bình thường, nhưng trên thực tế, ta thậm chí còn không được bỏ một miếng mỡ heo nào vào ba bữa chính thức mỗi ngày, chứ đừng nói đến một bữa ăn chay.
Tô Ngưng Nguyệt hoàn toàn không chịu nổi, nàng luôn luôn không vui khi không có thịt, vậy làm sao nàng có thể vì đứa trẻ mà buông tha những thứ này?
Nhưng nàng lại sợ rằng Thiên Vũ Hàn biết thì sẽ trách tội, vì vậy nàng liền nói dối là một tỷ lệ thực phẩm bình thường.
Sau khi Thiên Vũ Hàn nghe Tố Trinh giải thích một phen thì hắn lại cảm thấy vừa đáng giận vừa buồn cười, nhìn dáng vẻ ủy khuất không vui của Ngưng Nguyệt nhà mình: "Nàng nha thật là, để ta nói cho nàng biết cái gì tốt..."
Hắn vừa lảm nhảm trong miệng như thế này, nhưng hắn cũng vừa đau xót cho nàng: "Nếu không hay là rút lui đi..., mới nói thì phải gọi Trương Nghiêm đi vào.
Tô Ngưng Nguyệt vội vàng xua tay: "Đừng, đừng, quên đi, nếu lời đã nói ra thì giống như tát nước ra ngoài, hay rải trên đất liên, không thể thu vê được. Nói thế nào thì ta cũng là một mẫu nghi thiên hạ, làm sao có thể lật lọng?"
Nàng chỉ không thoải mái khi không có thịt trong miệng thôi, nhưng nàng cũng không phải là người không để ý đến toàn đại cuộc, hiện tại trước mắt bách tính vẫn chưa được ăn no mặc ấm, thế nên nàng ở chỗ này ăn thịt thì cũng quá không thể nói được đi.
Thiên Vũ Hàn gật đầu, thở dài một tiếng, bày tỏ sự thông cảm sâu sắc, sau đó lại quá đáng bưng lên phần đồ ăn của mình.
"Hôm nay ta bận rộn cả một ngày nên vẫn còn chưa dùng bữa, nghe nàng như vậy nói ngược lại có vẻ là nàng không đói, như vậy thì ta ăn trước."
Trên bàn đầy đủ các loại món ăn ngon, Trương Nghiêm đi vào chuẩn bị gắp thức ăn cho Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn lại cố ý nói: "Không cần ngươi, không cần ngươi, ngươi cứ lui xuống trước đi, vừa hay Hoàng hậu nương nương đang rảnh rỗi, gắp thức ăn cho ta thì như thế nào?"
Ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt mở to, đột nhiên nàng cảm thấy loại hành vi của Thiên Vũ Hàn này ở trước mặt nàng quá vô lại và đáng xấu hổ.
Nàng nói lầm bầm rồi quay đầu lại, nhưng một lúc sau này nàng lại bị hương thơm cám dỗ.
Thiên Vũ Hàn cảm thấy thú vị, nên còn dự định phát ra vài âm thanh chóp chép, chọc cho Tô Ngưng Nguyệt đến mức trừng mắt.
"Dù gì bệ hạ cũng là hoàng đế, vậy thì bệ hạ có biết lễ nghi dùng cơm ở trong hoàng cung không, khi ăn cơm không được chóp chép miệng?”
Thiên Vũ Hàn nhìn cái người bị mình chọc giận cũng không dám tiếp tục, mà gắp lên một miếng thịt hồng hào, được nhuộm đầy nước sốt ngọt yêu thích của nàng.
"Đến, há miệng."
Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt có chút do dự, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm: "Cái này không tốt lắm đâu..."
Thiên Vũ Hàn biết nàng miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo, nên tiếp tục thuyết phục: "Có cái gì không tốt, đây là bữa tối của ta, không phải bữa tối của nàng, người một ngày ăn ba bữa chay là nàng, lại không để cho nàng ăn bữa tối của trẫm hay sao."
Tô Ngưng Nguyệt chớp chớp mắt, trong lòng cho rằng lời nói này cũng đúng, nên vội vàng cắn miếng thịt thơm ngát khắp một lầu. Béo nhưng không ngấy, mát mẻ dai dai, Tô Ngưng Nguyệt rất thích hương vị như vậy.
Vì vậy, Tô Ngưng Nguyệt bí mật lén lén lút lút người trong thiên hạ để ăn xong bữa tối của Hoàng thượng. Thiên Vũ Hàn yêu cầu mọi người thu dọn bữa tối, sờ sờ cái mặt đầy hài lòng của Tô Ngưng Nguyệt, trong lòng không khỏi nghĩ rằng người này thật sự rất dễ nuôi, một bữa cơm là có thể cho nàng tất cả thỏa mãn
"Ăn đủ chưa?"
Tô Ngưng Nguyệt gật đầu, không biết do bữa cơm này có lẫn vào ý lén lén lút lút hay không, mà có mùi vị lại phá lệ và vô cùng ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận