Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 977: Huynh Đệ Bất Hòa. (2)

Chương 977: Huynh Đệ Bất Hòa. (2)Chương 977: Huynh Đệ Bất Hòa. (2)
Hai người gặp nhau nhưng không nói với nhau lời nào, nếu có thì chỉ có sự khó xử và lúng túng vô cùng, huynh đệ trước đây không gì là không thể kể cho nhau nghe giờ đây biến mất như ảo ảnh, thứ còn lại chính là quân và thân như bây giờ.
"Hoàng huynh, tại sao?" Cuối cùng vẫn là Thiên Vũ Trạch mở lời trước, chỉ là giọng hơi khàn khàn, nghe mà khiến người ta phải đau lòng.
Thiên Vũ Hàn nghe xong cũng không có bất cứ lời hồi đáp nào, bảo hắn phải trả lời như thế nào đây, nói là hắn không giết bà ta hay sao? Trả lời như vậy thì đến bản thân hắn cũng không thể tin nổi thì làm sao có thể khiến Thiên Vũ Trạch tin chứ, cho dù hắn có tin thì giữ bọn họ vẫn bị ngăn cách bởi thù hận.
"Hoàng huynh, không phải huynh từng nói là sẽ không động vào tính mạng của bà ấy hay sao? Sao bây giờ lại nói lời mà không giữ lấy lời chứ! Hả?" Thiên Vũ Trạch thấy Thiên Vũ Hàn không nói thì tưởng là hắn đang chột dạ, cũng thừa nhận rằng Thiên Vũ Hàn đã giết chết mẫu phi của hắn ta.
"Đúng, đúng là ta đã từng nói như vậy, nhưng ta cũng không phải là quân tử, dựa vào đâu mà phải giữ đúng lời hứa, còn nữa nếu như bà ta cũng giữ đúng lời hứa thì giữa chúng ta sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả." Vốn dĩ Thiên Vũ Hàn không muốn trả lời nhưng thấy Thiên Vũ Trạch nói chuyện liên quan đến lời hứa, nên có chút không khống chế được cảm xúc ở trong lòng.
"Hoàng huynh, huynh chỉ cần cho bà ấy một bài học là được rồi, tại sao lại tàn nhãn với bà ấy như vậy, tại sao, bà ấy là mẫu phi của ta cơ mà." Thiên Vũ Trạch mất kiểm soát hét lớn.
Trong lòng Thiên Vũ Hàn ẩn chứa một tia hy vọng, hy vọng Thiên Vũ Trạch sẽ tin hắn, cho dù trong lòng hắn Thái Hậu chẳng đáng là gì, nhưng vì nể Thiên Vũ Trạch nên hắn vẫn sẽ giữ lại mạng cho Thái Hậu, không ngờ người đệ đệ này bây giờ cũng không còn tin tưởng hắn nữa? "Vậy thì, ngươi có từng nghĩ rằng nếu như bà ta thuận lợi thì sao, đối với ta thì còn đỡ nhưng đối với Tô Ngưng Nguyệt thì nhất định là không thể, chuyện của Dật phi, còn cả chuyện hạ độc lần trước, và cả chuyện lời đồn gần đây, ngươi nói nếu như một trong những những chuyện này thành công. Hoàng hậu phải làm thế nào, ngươi có từng nghĩ tới hay không? Hả?" Thiên Vũ Hàn cũng tức giận, liệt kê lần lượt tất cả những chuyện trước kia ra.
"Nhưng chẳng phải bây giờ chẳng có chuyện gì xảy ra với Tô Ngưng Nguyệt hay sao? Nhưng bây giờ mẫu phi của ta đã chết rồi, hơn nữa lại còn chết thảm như vậy." Thiên Vũ Trạch cũng gầm lên.
Cũng là chuyện bình thường, cho dù lỗi là người chết phạm phải, nếu như bà ta chết rồi, vậy thì tất cả những sai lâm trước đây đều tan thành mây khói, cho dù là sai hay đúng thì cũng chẳng còn gì nữa, nên vẫn biến thành là lỗi của người sống.
"Ý của ngươi bây giờ là đang nghi ngờ chất vấn ta đúng không?" Thiên Vũ Hàn lạnh lùng lên tiếng.
"Đúng, người đã giết mẫu phi rồi, tại sao lại còn muốn cắt lưỡi của bà ấy, người là như vậy là sỉ nhục bà ấy, hoàng huynh, người có từng nghĩ rằng bà ấy chết rồi thì giữa chúng ta chỉ còn lại sự thù hận hay không." Tâm trạng của Thiên Vũ Trạch dần bình tĩnh lại, lời nói ra vẫn có chút thương cảm.
"Nếu như ta nói là ta không giết mẫu phi của ngươi, ngươi có tin không?" Thiên Vũ Hàn thản nhiên nói.
"Sao có thể chứ?" Thiên Vũ Trạch kinh ngạc kêu lần, đáy mắt tràn ngập sự khó tin, cảm giác như là không thể tin được dù chỉ một chút.
Trong mắt của Thiên Vũ Hàn lóe lên sự thất vọng, Thiên Vũ Trạch vẫn có chút xa xỉ đối với hắn, rất nhanh kìm nén sự thất vọng trong đáy mắt và khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận