Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 797: Cáo Trạng (1)

Chương 797: Cáo Trạng (1)Chương 797: Cáo Trạng (1)
Thiên Vũ Hàn nghe xong câu này lập tức sắc mặt trâm xuống, sau đó nói: "Ma ma lúc trước từng hầu hạ ta, ta cảm thấy bà ấy rất tốt, người khác có muốn bà ấy tới cũng không mời được, sao đến nàng, lại khác người như thế chứ? Nàng đừng tưởng trong bụng mang thai thì có thể uy hiếp Trẫm, nếu như đứa nhỏ này nàng không muốn sinh, thì có người khác muốn."
Câu này thật sự chọc giận Tô Ngưng Nguyệt rồi, câu này không phải chính là nói nàng gây sự vô lý sao, sau đó cơn giận của nàng bốc lên: "Đúng rồi, đường đường là Hoàng Đế Bệ Hạ, đương nhiên không thiếu người sinh con cho chàng rồi."
Thiên Vũ Hàn biết nàng mang thai, hắn không nên tức giận với nàng, nhưng mà nàng gần đây thực sự gây sự quá vô lý rôi,' Nàng tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, đêm nay ta đến Sùng Minh Điện nghỉ ngơi."
Nói xong, liền xoay người rời đi, giọng nói của Tô Ngưng Nguyệt liên vội vàng theo sau: "Chàng đi đi, đi rồi thì đừng có về nữa." Nhưng mà, nghe Tô Ngưng Nguyệt nói như vậy, Thiên Vũ Hàn vẫn không dừng bước lại, càng bước càng nhanh hơn.
Tố Trinh ở ngoài cửa nhìn thấy Thiên Vũ Hàn sắc mặt tức giận hùng hùng hổ hổ bước ra, vừa nãy còn nghe thấy tiếng tranh cãi, đột nhiên nghĩ, sao người vừa nãy vẫn còn tốt đẹp, sao mới một lúc đã biến thành cái dạng này rồi?
Tố Trinh vội vã tiến vào, liền nhìn thấy người đang bò trên bàn nhỏ khóc, Tố Trinh vội vàng tiến lên an ủi: Nương Nương, Nương Nương, ngàn vạn lần đừng khóc mà, không tốt cho đứa nhỏ trong bụng đâu." Tô Ngưng Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên, Tố Trinh liên câm khăn tay giúp nàng lau nước mắt trên mặt. Sau đó khuyên: "Nương Nương, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói với Bệ Hạ sao? Sao lại cãi nhau tới mức này chứ?”
Tô Ngưng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, Tố Trinh tiếp tục nói: "Nương Nương, ngày mai chúng ta tới gặp Bệ Hạ nhận lỗi, được không?”
Tô Ngưng Nguyệt lập tức quay đầu đi, sau đó nói: 'Không đi, muốn làm sao thì làm."
Tố Trinh không ngờ, Tô Ngưng Nguyệt vào lúc này lại cố chấp đến như vậy. Sau đó, Phương Hoa bưng một bát gì đó vào, nói với Tô Ngưng Nguyệt: "Nương Nương, người nên uống sữa nóng rồi."
Tô Ngưng Nguyệt từ xa xa đã ngửi thấy mùi đó rồi, xua xua tay nói: "Ta không muốn uống thứ này, ngươi mang xuống đi."
Phương Hoa đặt bát xuống cái bàn nhỏ trước mặt Tô Ngưng Nguyệt, sau đó nói: "Nương Nương tuổi đã lớn thế này rồi, mà sao vẫn còn tuỳ hứng như vậy chứ? Vì đứa nhỏ trong bụng, ít nhiều cũng nên uống một chút đi."
Tố Trinh nhìn Tô Ngưng Nguyệt, lại nhìn Phương Hoa, sau đó khuyên: "Ma ma, nương nương ngửi mùi này liền thấy không thoải mái, nếu không thì hay là không cho Nương Nương uống nữa."
Phương Hoa trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, sau đó hỏi: "Sao vậy, Hoàng hậu nương nương của chúng ta tôn quý như vậy sao? Ta chỉ bảo Nương Nương uống một chút, ngược lại lại thành ta sai rồi. Nương Nương, người phải biết, nữ tử tam tòng tứ đức, người nhìn lại người xem, thái độ của người với Bệ Hạ là thế nào, trước tiên không nói Bệ Hạ không chỉ là trượng phu của người, còn là người tôn quý nhất của quốc gia này. Nhưng người thì sao? Vậy mà dám dùng thái độ đó với Bệ Hạ, hy vọng Nương Nương sau này chú ý chút thì hơn."
Tô Ngưng Nguyệt chỉ bà ta: "Ngươi, ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì, mà dám ở đây diễu võ giương oai với ta?"
Phương Hoa nghe lời này cũng không tức giận, chỉ nói: "Nương Nương có lẽ vẫn không biết, Bệ Hạ đã giao yến hội đêm giao thừa cho ta rồi, ngài ấy nói Nương Nương dù sao cũng có con rồi, có lẽ sẽ có nhiều chỗ không tiện. À, đúng rồi, nghe nói nhà mẹ đẻ Hoàng hậu trước kia cũng tới, Bệ Hạ vẫn luôn rất nhân từ với bọn họ. Cho nên, Nương Nương đến lúc đó còn phải khoan dung hơn chút đó." Tô Ngưng Nguyệt đã sắp phát điên rồi, nàng vậy mà bị lão yêu bà này quản, hơn nữa bà ta vậy mà còn đến chỗ nàng diễu võ giương oai nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận