Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 485: Ăn Vạ Không Đi (1)

Chương 485: Ăn Vạ Không Đi (1)Chương 485: Ăn Vạ Không Đi (1)
"Cô nương, ngươi thử xem, ta thấy chất liệu quần áo của ta không bằng của cô nương nhưng nếu như ngươi mặc thì chắc cũng không sao đâu. Đây là bộ quần áo mà ta chưa từng mặc bao giờ cho nên hy vọng cô nương cũng đừng ghét bỏ." Tô Ngưng Nguyệt nói với cô nương đó.
Trong lúc đi lấy quần áo Tô Ngưng Nguyệt mới phát hiện ra quần áo của cô nương này không phải là quần áo của người bình thường có thể được mặc, cho nên nàng mới suy đoán thân phận của cô nương này chắc chắn không tâm thường.
"Không sao đâu, ta chỉ cần có quần áo mặc là được, ta rất vừa lòng. Cảm ơn ngươi." Vị cô nương này cũng coi như có bộ dáng của tiểu thư khuê các, từ cách nói chuyện hay các phương diện khác cũng đều rất tự nhiên hào phóng khiến người ta không tìm ra được có điều gì sai. Những lời này cũng dỗ cho Diêu Xuân và mọi người thật sự vui vẻ, thế nhưng Tô Ngưng Nguyệt lại luôn cảm thấy cô nương này không đơn giản. Dù sao Tô Ngưng Nguyệt cũng đã từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết thiên cổ đại. Có lẽ chuyện này cũng không có gì quá kỳ quặc, tất cả mọi chuyện cũng chỉ có một mình Tô Mộc gặp được. Hơn nữa ngay lúc cô nương này chuẩn bị rời đi thì vừa vặn lại bị trúng tên, được Tô Mộc đưa trở về nhà.
"Cô nương, ngươi cứ ở nhà chúng ta chăm sóc vết thương cho thật tốt, chờ khi nào điều trị xong thì lại nói chuyện khác. Cứ thế đi." Đây là lời mà Diêu Xuân nói với cô nương này, cô nương này còn rất biết nói chuyện dỗ cho Diêu Xuân rất vui vẻ mà nảy ra ý định tác hợp cho cô nương đó với Tô Mộc ở bên nhau.
"Nương, để con chăm sóc cho cô nương này đi, bệnh của người còn chưa ổn định đâu, sao có thể để người mệt nhọc như vậy được chứ. Nương mau đi nghỉ ngơi đi." Lúc này Tô Ngưng Nguyệt đã đi tới nói với Diêu Xuân.
"Được rồi, nữ nhi ngoan của ta, ta đi nghỉ ngơi, con phải chăm sóc cho cô nương này thật chu đáo đó, biết chưa." Diêu Xuân mỉm cười nói. "Vâng, con biết rồi mà nương, con sẽ chăm sóc cho nàng ấy thật chu đáo, người cứ yên tâm đi." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân, Diêu Xuân cũng rất yên tâm về năng lực của Tô Ngưng Nguyệt cho nên cũng rời đi.
"Cô nương, nhà ngươi ở đâu vậy? Sao cô nương lại bị những người mặc đồ đen đó đuổi giết thế?" Tô Ngưng Nguyệt bày ra vẻ mặt vô hại hỏi vấn đề quả thật rất sắc bén.
"Cái đó, ui da ta đau quá." Cô nương đó không trực tiếp trả lời vấn đề Tô Ngưng Nguyệt hỏi mà ngược lại đột nhiên kêu đau, lúc này Diêu Xuân cũng chạy tới.
"Cô nương sao vậy?" Diêu Xuân sốt ruột hỏi cô nương xa lạ kia.
"Ngưng Nguyệt, con chăm sóc người ta thế nào vậy, chút việc nhỏ vậy thôi cũng làm không tốt." Diêu Xuân oán trách Tô Ngưng Nguyệt.
"Nào, để ta nhìn xem vị cô nương này, con đi nấu cơm đi, biết chưa."
"Vâng, nương." Tô Ngưng Nguyệt không tình nguyện nói lại thấy khoé miệng của cô nương xa lạ kia nhếch lên nụ cười lạnh vô tình. Điều này càng làm cho Tô Ngưng Nguyệt thêm khẳng định cô nương này không đơn giản.
Hiện tại cũng không còn sớm nhưng Diêu Xuân vẫn không nghe thấy tiếng Tô Ngưng Nguyệt gọi ra ăn cơm cho nên Diêu Xuân lại hỏi.
"Nương, con làm xong rồi, mọi người ra ăn đi..." Tô Ngưng Nguyệt gọi to với người trong nhà, lúc sau đó tất cả mọi người đều đi tới trước bàn cơm.
"Ồ, bữa ăn hôm nay phong phú quá, nương, có phải hôm nay là ngày gì đặc biệt đúng không?" Tô Thần hỏi.
"Ta cũng không biết, bữa cơm hôm nay là tỷ tỷ con làm, con hỏi tỷ tỷ con xem." Diêu Xuân cũng rất kỳ quái, hôm nay là ngày gì chứ? Tại sao hôm nay Tô Ngưng Nguyệt lại làm nhiều đồ ăn như vậy, hơn nữa nhìn qua còn rất ngon.
"Không phải hôm nay chúng ta làm tiệc để tạm biệt vị cô nương này sao? Vết thương của vị cô nương này cũng đã tốt hơn rất nhiêu, hơn nữa ta cảm giác hình như cô nương này cũng không muốn ở trong nhà chúng ta, đến bây giờ ta cũng không biết vị cô nương này tên họ là gì." Cảm giác hôm nay Tô Ngưng Nguyệt nói chuyện cứ khác lạ, rất kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận