Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 918: Dò Hỏi (1)

Chương 918: Dò Hỏi (1)Chương 918: Dò Hỏi (1)
Theo hiểu biết ngâm của hắn, hoàng huynh nhất định sẽ biết, hoàng huynh sẽ cảm thấy hắn không tin tưởng người, quan hệ giữa hai bọn họ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, hắn cảm thấy nên tìm hoàng huynh hỏi rõ ràng.
Nhưng chuyện này hắn cảm thấy không biết nên mở lời như nào, mở miệng không nổi. Lại không yên lòng, cứ do dự đến tận hôm nay, bị Thiên Vũ Hàn vạch trần mới bắt đầu muốn nói.
Ai ngờ vừa mở miệng liền nói sai, nhắc tới tiên hoàng hậu nương nương mà không ai dám nhắc, sự tình mới đi đến bước này.
"Có chuyện gì cứ nói, đừng chậm rì rì thế, khí thế trước kia của ngươi đâu rồi?" Thiên Vũ Trạch vẫn đang ngẫm xem làm sao mở lời, Thiên Vũ Hàn đã trực tiếp cất giọng hỏi.
Thiên Vũ Trạch nhìn sắc mặt lạnh lùng của Thiên Vũ Hàn, còn cả hàng lông mày cứ nhăn lại kia, cuối cùng vẫn là nói ra.
"Hoàng huynh, hôm qua ta thấy mẫu phi vẫn mặc quần áo của năm ngoái, vả lại mẫu phi mỗi ngày đều ở trong Phật đường, sẽ không thường xuyên ra ngoài đi lại, nhưng không đến nỗi không cho bà ấy quần áo mặc chứ. Còn nữa, đây chỉ là ta nhìn thấy, những thứ ta không thấy thì còn như nào?" Sau năm lần bảy lượt do dự, Thiên Vũ Trạch cũng chịu nói ra.
Thiên Vũ Hàn chỉ là nhàn nhạt nhìn, không mở miệng nói chuyện. Thiên Vũ Trạch tiếp tục nói:
"Ta cũng không phải là nói huynh đối xử với bà ấy không tốt, có lẽ do thái độ lãnh đạm của huynh, những người ở dưới có thể cảm thấy Thái Hậu không quan trọng, nghe lời huynh răm rắp. Sau lưng đối xử khắc nghiệt với mẫu phi. Mẫu phi cả đời chẳng phải lo cái ăn cái mặc, sống trong sự nuông chiều từ bé, những ngày tháng như này có thể bà ấy không chịu nổi đâu." Thiên Vũ Trạch nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi tiếp tục giảng đạo*.
(Giảng đạo: Nghĩa là giải thích, lý lẽ vê một vấn đề nào đó, ở đây thì ý lại là Thiên Vũ Trạch đang chất vấn Thiên Vũ Hàn. )
"Tội mà mẫu phi phạm phải, không phải ta đang bù đắp sao, mấy năm nay đường ta đi, những nơi ta từng đến, chuyện ta từng trải qua, đều là đang chuộc tội cho bà ấy. Hoàng huynh, sau này ngoài mặt có thể đối tốt với bà ấy hơn một chút không." Thiên Vũ Trạch biết có thể Thiên Vũ Hàn không làm được điều này.
Thiên Vũ Hàn nhất định sẽ không tha thứ cho mẫu phi đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không tha thứ, nhưng hắn chỉ còn một mình bà ấy là người thân, mấy năm nay hắn bôn ba khắp nơi, còn không phải là muốn bà sống tốt hơn chút sao.
Hắn ta biết hoàng huynh chỉ là nể mặt mình, còn giữ vị trí Thái Hậu của mẫu phi, nếu không chỉ dựa vào những việc bà từng làm trước đây, chỉ sợ sớm đã chết rồi, nhưng đây là vị mâu thân sinh ra hắn và nuôi dưỡng hắn, sao hắn có thể để bà chịu khổ chứ.
Thiên Vũ Hàn không nói gì, chỉ nhìn người chịu ra mặt vì mẫu thân bên dưới, hắn biết thái độ khác thường của Thiên Vũ Hàn, nhất định là do nữ nhân đó giở trò, đây là muốn ly gián hai người bọn họ ư?
A, thật là một người mẹ vĩ đại! Khóe môi Thiên Vũ Hàn cong lên thành một nụ cười mỉa mai.
Thiên Vũ Trạch đem hết thảy nói ra, trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, quả nhiên vẫn là nói ra thoải mái hơn, chỉ còn đợi Thiên Vũ Hàn đáp lời thôi.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tốn công nhọc sức quản mấy chiêu trò đó của nữ nhân sao?" Thiên Vũ Hàn hỏi ngược.
"Ta biết... Thiên Vũ Trạch mở miệng, mới nói vài chữ đã bị Thiên Vũ Hàn cắt ngang.
"Ngươi biết bà ta cố ý nhưng vẫn tới đây nói với ta, ngươi cảm thấy bà ta làm như vậy là có lý do, có khả năng không phải như ngươi nhìn thấy, nhưng ngươi cảm thấy bà ta sống không được tốt lắm, đúng không?" Thiên Vũ Hàn lạnh lùng nói. Thiên Vũ Trạch đúng là nghĩ như vậy thật, bị Thiên Vũ Hàn nói thẳng ra, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ. Nhìn người bên dưới không phản đối, Thiên Vũ Hàn biết bản thân đã nói đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận