Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 963: Cảm Động (1)

Chương 963: Cảm Động (1)Chương 963: Cảm Động (1)
Không nhìn rõ sắc mặt, nhưng có thể cảm nhận được khí áp trên người của Thiên Vũ Hàn bây giờ khá thấp, hắn cứ yên lặng như vậy ngôi ở bên giường của Tô Ngưng Nguyệt, không động đậy cũng không lên tiếng, chỉ ngồi như vậy thôi.
Đến khi Tô Ngưng Nguyệt tỉnh dậy liền cảm nhận được một luồng khí áp thấp, lập tức nói cho nàng biết là có ai đó đang tức giận.
Tô Ngưng Nguyệt kéo ống tay áo của Tô Ngưng Nguyệt, giọng điệu mang theo chút nũng nịu mà bản thân nàng cũng không phát hiện ra: "Thiên Vũ Hàn, ta khát nước.'
Thiên Vũ Hàn không nói gì chỉ lạnh lùng quét mắt qua Tô Ngưng Nguyệt, trong ánh mắt không có chút cảm xúc gì, nhưng vẫn đứng dậy và đi rót nước cho Tô Ngưng Nguyệt.
Thiên Vũ Hàn mặt hằm hằm cầm cốc nước đi tới, không đưa nó cho Tô Ngưng Nguyệt mà cầm cốc nước đặt lên miệng Tô Ngưng Nguyệt và đợi nàng uống.
Tô Ngưng Nguyệt ừng ực trực tiếp uống hết cốc nướng, liếm khóe môi rồi lại nhìn sang Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn chỉ đành một lần nữa đừng dậy và đi rót nước cho nàng, khóe miệng của Tô Ngưng Nguyệt nhếch lên một nụ cười, nàng biết ngay là Thiên Vũ Hàn sẽ không bỏ mặc nàng mà.
Giây phút mở mắt và nhìn thấy Thiên Vũ Hàn, Tô Ngưng Nguyệt đã cảm nhận được rằng Thiên Vũ Hàn đang tức giận, chẳng qua là không biết hắn tức giận vì chuyện gì mà thôi?
Lần này Thiên Vũ Hàn không cho Tô Ngưng Nguyệt uống nước nữa mà đưa tách trà vào tay của nàng, mặt nghiêm túc nhìn nàng, cũng không nói gì mà chỉ nhìn nàng như vậy.
Tô Ngưng Nguyệt chột dạ cầm chặt tách trà ở trong tay, để biểu hiện của bản thân không quá rõ ràng. Cảm nhận được khí tức lành lạnh trên cánh tay, lại cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ người nào đó, Tô Ngưng Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nàng nói còn không được hay sao?
"Hôm nay không phải là ta không nghe lời chàng, ta chỉ muốn ra ngoài giúp chàng một số chuyện thôi mà, ai mà biết được ta vừa ra ngoài liên nghe thấy tin đồn liên quan đến ta đang lan truyền, ta chỉ muốn ra ngoài xem xem, có khả năng còn xuất hiện phát hiện gì mới..." Tô Ngưng Nguyệt kể lại chuyện hôm nay, có điều là giấu chuyện liên quan đến Thiên Vũ Trạch.
Vẻ mặt của Thiên Vũ Hàn không những không hề thả lỏng là ngược lại càng thêm nặng nề, hờ hững nói: "Không phải nói là không cho nàng quản chuyện này nữa rồi sao? Tại sao vẫn lẻn chạy ra khỏi cung? Hả?"
"Ta chẳng phải là muốn giúp chàng vơi bớt một ít áp lực hay sao, hơn nữa ta là chủ nhân của hoàng cung mà chuyện này đến quyền được biết cũng không được hay sao?" Tô Ngưng Nguyệt thấp giọng nói, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Thiên Vũ Hàn mà chỉ cúi thấp đầu.
"Nàng cảm thấy mình có thể làm với bớt được áp lực cho ta hay sao?" Thiên Vũ Hàn trực tiếp lên tiếng hỏi ngược lại, không có chút do dự.
Tô Ngưng Nguyệt không nói gì, điều mà Thiên Vũ Hàn nói là sự thật, nàng chẳng những không làm giảm bớt được áp lực cho Thiên Vũ Hàn mà ngược lại càng thêm nặng hơn, nhưng cũng không phải là nàng cố ý?
Thiên Vũ Hàn thấy Tô Ngưng Nguyệt cúi đầu, ánh mắt có chút dao động, nhưng ngẫu nhiên lại nghĩ tới chuyện gì, lại dè nén sự dịu dàng kia vào đáy lòng, chuyện này, nhất định phải để nàng nhận được bài học, nếu không còn không biết là còn gây ra rắc rối gì nữa, đây cũng là chuyện thứ yếu, chuyện quan trọng là nữ nhân này một khi nhận định một thứ gì, không cần biết bản thân như thế nào nhưng nhất định là phải điều tra truy cứu đến cuối cùng.
"Lần này nàng ra ngoài ta sẽ không truy cứu gì hết, nhưng sao lại để bản thân bị thương chứ, hơn nữa bị thương rồi cũng không biết phải tự băng bó một chút hay sao?" Thiên Vũ Hàn nói tiếp.
Chuyện một ngày hôm nay khiến Tô Ngưng Nguyệt hơi mệt, còn chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi tử tế, vết thương trên cánh tay vẫn còn mới, khi nghe sự giáo huấn của Thiên Vũ Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận