Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 652: Thanh Niên Trai Tráng (2)

Chương 652: Thanh Niên Trai Tráng (2)Chương 652: Thanh Niên Trai Tráng (2)
Lời nói của thôn trưởng thật sự khiến cho Tô Ngưng Nguyệt cảm động, kỳ thực mà nói, lão nhân này làm thôn trưởng thật sự không còn gì để nói. Bất kể là người nào trong thôn đều xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Lúc trước bản thân làm ăn ông ấy cũng bảo bản thân chiếu cố đến người trong thôn một chút.
Sau này bản thân quả thực đã chiếu cố, thế nhưng có những việc bản thân không làm được vị lão nhân này cũng không hề để ý, còn có chuyện giống như ngày hôm nay, rõ ràng ông ấy có thể dùng thân phận trưởng thôn của mình để nhân nhượng cho những người đó, nhưng ông ấy không làm vậy, ông ấy không hề nghĩ đến việc dùng tiên của nhà bọn bọ để đổi lấy mạng của mấy người trong thôn.
Ông ấy thà rằng vứt bỏ những người đàn ông trong thôn để cả nhà bọn họ được bình an. Hôm nay còn bởi vậy mà cố ý tới báo tin, rõ ràng ông ấy biết làm như vậy sẽ khiến người trong thôn bất mãn. Nhưng ông ấy vẫn làm việc nghĩa không chùn bước mà đứng về phía gia đình bọn họ.
Tô Ngưng Nguyệt mở miệng nói: "Trưởng thôn thúc, vô cùng cảm ơn thúc có thể đến báo tin cho gia đình chúng ta, bởi vì những việc như vậy quả thực rất quan trọng với nhà chúng ta."
Trưởng thôn vội vàng xua tay nói: 'Ngưng Nguyệt à, ngươi nghĩ tốt vê ta quá rồi, thật ra ta cũng đã do dự rất lâu, rốt cuộc có nên nói chuyện này cho các ngươi hay không. Kỳ thật trong lòng ta chắc chắn vẫn hy vọng người trong thôn có thể sống tốt, thế nhưng việc này không có nghĩa là ta có lý do để làm hại nhà các ngươi, suy cho cùng thì nhà các ngươi cũng không nợ thôn này điều gì."
Đúng vậy, thế nhưng có người nghĩ giống trưởng thôn, có người lại không nghĩ như vậy. Bọn họ chỉ biết cho rằng, ngươi có tiên, ngươi không cho ta mượn, ngươi không cứu mạng ta, ngươi là kẻ sai, ngươi sẽ không được chết tử tế. Kỳ thật mà nói đây có lẽ là điều mà người đời sau gọi là bắt cóc đạo đức. Sau khi tiễn trưởng thôn rời đi, mọi người nhìn nhau không có ý kiến gì, cuối cùng vẫn là Tô lão gia tử trụ cột gia đình lên tiếng: "Bỏ đi, nghe theo lời trưởng thôn thôi, dù sao thì đến lúc đó chúng ta cũng chuyển nhà rồi, bây giờ việc làm ăn của mọi người cũng ở trong huyện trấn. Đến lúc đó nếu cần thì trở lại xem thử, sau này trở về cũng thuận tiện hơn. Chỉ là Mộc Nhi, xưởng của cháu nằm ở trong thôn, cháu nghĩ như thế nào?"
Tô Mộc nói: "Cháu cũng tán thành việc chuyển đi, ông nghĩ mà xem, dù sao bây giờ trong xưởng cũng có người quản lý, không có cháu vẫn có thể vận hành bình thường, thực ra có chút nhàm chán, cháu còn đang nghĩ làm chút gì đó mới mẻ đây."
Mọi người thấy đến cả Tô Mộc cũng không có ý kiến thì trong lòng đều có chủ ý, chuyển nhà. Chỉ là bây giờ nhất thời chưa tìm được nơi nào tốt. Trong khi bọn họ đang rối rắm thì có người tự động tìm đến cửa.
Tạ Huy dẫn theo gia đinh tới Tô gia, sau đó nhìn Tô Ngưng Nguyệt cười nói: "Ta biết muội nhất định sẽ chuyển đến huyện trấn, trong thời gian ngắn chắc chắn chưa tìm được nhà tốt, thế nào, nơi này của ta có một căn nhà, muội có muốn mua hay không? Không đắt đâu, cũng chỉ hai trăm lượng."
Tô Ngưng Nguyệt biết, nhà ở trong tay Tạ Huy nếu bán chắc chắn không chỉ hai trăm lượng, thế nhưng nếu đưa thêm tiền nàng ta chắc chắn cũng không nhận. Nếu đã như vậy thì chi bằng bản thân cứ thản nhiên nhận lấy.
"Vậy thì ta phải đa tạ A Huy tỷ tỷ rồi." Tạ Huy không ngờ được nàng sẽ mua một cách sảng khoái như vậy.
"Ta còn cho rằng muội sẽ do dự đôi lần, sau đó lại bàn lại giá cả với ta. Ta còn chuẩn bị lấy thêm chút tiền trong tay ngươi đấy."
Tô Ngưng Nguyệt nói thẳng: "Bởi vì ta biết A Huy tỷ tỷ không phải người như vậy, nếu như tỷ thật sự muốn lấy thêm ít tiền vậy thì tỷ chắc chắn sẽ không nói giá thấp như thế ngay từ đầy. Ta biết A Huy tỷ tỷ muốn chiếu cố ta một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận