Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 948: Điền Trang Hoàng Gia

Chương 948: Điền Trang Hoàng GiaChương 948: Điền Trang Hoàng Gia
Những nghĩ lại vẫn là thôi đi, nếu như hôn nàng một lúc sẽ không kìm lại được, người phải khó chịu vẫn là hắn, sao phải khổ như vậy chứ?
Thiên Vũ Hàn chỉ hôn lên trán nàng, sau đó buông ra.
"Sau này lúc ra ngoài phải chú ý một chút, nếu như bị bệnh thì nàng sẽ là người khó chịu đấy." Thiên Vũ Hàn vừa quẹt lên mũi Tô Ngưng Nguyệt vừa nói.
Tô Ngưng Nguyệt cũng không nói gì, để kệ cho Thiên Vũ Hàn thắt dây áo choàng cho nàng, rồi lại ôm nàng vào lòng, có điều lần này Tô Ngưng Nguyệt đối diện với Thiên Vũ Hàn nàng đã có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi.
"Thiên Vũ Hàn, hay là chúng ta ra ngoài du xuân đi." Tô Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Thiên Vũ Hàn rồi hỏi.
"Sao lại muốn đi du xuân?" Thiên Vũ Hàn hỏi, đồng thời cũng ôm eo Tô Ngưng Nguyệt đi vào trong tẩm điện, bên ngoài vẫn hơi lành lạnh, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, nếu như bị bệnh thì lại nhõng nha nhõng nhão.
"Bây giờ đang là mùa vạn vật sinh sôi, cũng là lúc rất hợp để ra ngoài dạo chơi, nếu không ra ngoài thì chẳng phải là có lỗi với một ngày đẹp trời như thế này sao?" Tô Ngưng Nguyệt đùa giỡn nói với Thiên Vũ Hàn.
Thiên Vũ Hàn gật đầu thể hiện là đồng ý, hai tay Tô Ngưng Nguyệt ôm lấy mặt của Thiên Vũ Hàn và hôn lên mặt hắn, chụt một tiếng.
"Vui như vậy sao?” Thiên Vũ Hàn dừng bước nhìn nữ nhân đang cười tươi như hoa.
"Đương nhiên rồi, điều khiến ta vui mừng nhất là hai chúng ta đi cùng với nhau." Tô Ngưng Nguyệt vui sướng khoa chân múa tay, đây chính là hẹn hò.
Thiên Vũ Hàn nhìn nụ cười của Tô Ngưng Nguyệt, yết hầu bất giác chuyển động, nhìn đôi môi phớt hồng kia, nghĩ rằng nhất định sẽ rất ngọt ngào. Trong lòng nghĩ như nào thì cũng làm y như vậy, hắn hôn lên môi Tô Ngưng Nguyệt, nhiệt độ giữa hai người tăng lên cao, làm cho tai của hai người đỏ bừng.
Khó khăn lắm mới buông ra được, Thiên Vũ Hàn ôm lấy Tô Ngưng Nguyệt đi vào trong, Tô Ngưng Nguyệt muốn khóc mà không ra nước mắt, đây quả nhiên là hơi thở của mùa xuân, sớm biết vậy đã không hôn Thiên Vũ Hàn rồi, mới sáng sớm ngày ra mà đã bộc phát thú tính.
Trong đem tối, ánh trăng mờ mờ, đèn trong ngự thư phòng vẫn sáng trưng, Thiên Vũ Hàn khoác áo choàng, đang nhanh chóng phê duyệt tấu chương dưới ánh nến với dáng vẻ uy nghiêm.
"Hoàng thượng, người nghỉ ngơi một lát đi" Nguy Nguyên, ám vệ bên cạnh Thiên Vũ Hàn nói. Không phải hắn ta không muốn hoàng thượng xử lý công vụ, nhưng bây giờ đã rất muộn rồi, hắn ta chỉ có việc đứng thôi mà cũng sắp không chịu nổi nữa rồi chứ nói gì đến hoàng thượng.
Thiên Vũ Hàn không nói gì, như thể là không nghe thấy những gì Nguy Nguyên nói vậy, vẫn ở đó bất động nhìn cuốn tấu chương.
Nguy Nguyên thở dài, hắn ta có thể làm gì được chứ, hắn ta không thể làm ảnh hưởng đến quyết định của hoàng thượng, hơn nữa hắn ta cũng không dám nhắc nhở thêm một lần nữa, nếu như hắn ta còn dám nói thì nhất định sẽ bị hoàng thượng xử phạt.
Thật ra lúc này Thiên Vũ Hàn cũng đã có chút mệt mỏi rồi, nhưng công việc mấy ngày nay cũng không phải ít, nhưng Tô Ngưng Nguyệt muốn hắn ra ngoài cùng nàng, phải xử lý hết những công việc này mới có thể yên tâm ra ngoài cùng nàng.
Trong đêm tối, thời gian vẫn đang tiếp tục trôi đi, ngọn nến khẽ lay động, chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn của Thiên Vũ Hàn.
Cuối cùng Tô Ngưng Nguyệt quyết định đi thăm điền trang của hoàng gia, những nơi lớn nhỏ trong kinh thành nàng đều đã ghé thăm rồi, với cả mùa này rất thích hợp để đi dã ngoại, hơn nữa ở đó còn có hoàng thất, đủ an toàn, cũng không cần phải lo lắng điều gì.
Rạng sáng, nắng vừa phải, gió nhẹ không hanh khô, rất nhiều những loài chim trong sách đang hòa theo nhịp điệu, ánh nắng chiếu xuống mặt đất, như thế là đâu đâu cũng đều là vàng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận