Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 679: Về Nhà (1)

Chương 679: Về Nhà (1)Chương 679: Về Nhà (1)
Lão đại của con thuyền này gọi là Hải lão đại, nhưng mà Tô Ngưng Nguyệt vẫn luôn gọi ông ấy Hải thúc Hải thúc. Hải thúc đối với Tô Ngưng Nguyệt cũng rất tốt, cũng hay dùng đồ vật để đổi cho Tô Ngưng Nguyệt những thứ nữ nhi hay dùng, có thể là một đôi kính này, hay y phục ở địa phương đó này, trang sức các thứ nữa. Theo lời những người khác ở trên thuyền nói thì, ông ấy coi nàng như con gái vậy.
Đến khi những thứ đồ mang đi đều được trao đổi xong, Hải lão đại liền chuẩn bị cho thuyền quay về. Lần này Tô Ngưng Nguyệt không muốn chạy nữa, nàng cảm thấy mình đã phiêu du đủ rồi, cũng đến lúc nên quay về rồi, nếu không lão nương trong nhà sẽ nổi bão mất.
Tô Ngưng Nguyệt hỏi Hải lão đại: "Hải thúc, chúng ta sẽ đến đâu vậy?"Hải lão đại nhìn bản đồ rồi nói: "Chúng ta trở về Kinh Thành, đông gia của chúng ta chính là người Kinh Thành, ở Kinh Thành nhiều người giàu có, những thứ đồ này, có thể bán được với giá không thấp đâu."
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ nghĩ, về Kinh Thành cũng không tồi, dù sao mọi người đều đang ở Kinh Thành, tốt thôi. Sau đó, không biết lại trải qua bao nhiêu ngày lênh đênh trên biển, một ngày nọ, Tô Ngưng Nguyệt bị người bên cạnh gọi dậy, sau đó nàng trợn mắt, dùng ánh mắt hỏi người kia làm sao vậy?
Người kia trả lời rằng: "Ngưng Nguyệt, mau nhìn đi, chúng ta sắp tới Kinh Thành rồi."
Tô Ngưng Nguyệt lập tức chạy lên trên bong tàu, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, màu tóc giống nhau, màu da giống nhau, không còn là cứ mở mắt ra nhìn toàn là người nước ngoài nữa. Tô Ngưng Nguyệt rất vui vẻ, người trên thuyên cũng rất vui vẻ. Tô Ngưng Nguyệt bị bầu không khí này cảm nhiễm. Sau đó, nàng hướng về bờ biển hét to: "Ta trở lại rồi. Ta trở lại rồi."
Hải thúc không biết từ khi nào đã bước đến bên cạnh nàng: "Con đến với thuyền của bọn ta, ta cũng không hỏi con vì sao, bây giờ có thể kể cho ta nghe đã có chuyện gì rồi chứ?"
"Hải thúc, con chỉ cảm thấy, như vậy rất kích thích, con chưa từng ra khơi, bởi vì sự kích thích ấy, con mới đi đó."Nàng không biết phải nói cụ thể thế nào, chỉ là cảm thấy, cái lý do này cũng rất tốt.
Hải thúc nghe xong chỉ cười cười nói: "Nữ nhi của ta cũng chạc tuổi con, nhưng mà nó với con không giống nhau, mỗi lần ta ra khơi, nó đều sẽ sợ hãi, lúc nó thành hôn, ta cũng không thể đi."
Tô Ngưng Nguyệt nhìn dáng vẻ Hải thúc, nàng biết, ông ấy nhất định rất yêu thương nữ nhi của mình, không được tận mắt nhìn thấy nữ nhi xuất giá chắc chắn là vô cùng đau buồn.
Tô Ngưng Nguyệt nói: "Hải thúc, thúc trở về mau tới thăm nữ nhi của thúc đi. Con tin rằng, nàng ấy cũng rất nhớ thúc đó."
Không đợi Hải thúc nói thêm gì, thuyền đã đến bên bờ biển rồi. Tô Ngưng Nguyệt bước xuống thuyền, cuối cùng cũng có cảm giác được đặt chân lên đất liên, xúc cảm dưới chân cũng trở nên khác biệt.
Hải thúc hỏi: "Ngưng Nguyệt, có cần bọn ta đưa con về nhà không?”Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu: 'Hải thúc, không cần đâu, con tự mình đi."
Về nhà, quả thực là một từ ngữ vô cùng đẹp, nhưng mà, nàng nên đi đâu đây? Sau khi Hải thúc rời đi, Tô Ngưng Nguyệt vẫn ngồi ở đầu đường lớn bên bờ biển ngây ngốc, nên đi đâu bây giờ? Đây quả là một câu hỏi khó.
Tô Ngưng Nguyệt ngồi đó nửa ngày, sau đó đứng dậy, vỗ vỗ bụi ở mông, vác hành lý lên trên vai, những người khác thì sao, cũng chẳng biết bọn họ ở nơi nào, hỏi thì có lẽ cũng không hỏi ra, thăng quan thì thăng quan, nhưng nói không chừng người ta cũng không quen biết ngươi, vẫn là cái danh An Thân Vương Phi của Tạ Hồi dễ dùng hơn.
Tô Ngưng Nguyệt liên ở đầu đường chặn lại một chiếc xe ngựa, nói: "Đến phủ An Thân Vương."
Phu xe chở nàng đi qua đường lớn ngõ nhỏ, đến trước cửa một toà phủ đệ, hoành phi trước cửa viết mấy chữ cực to, bên trên viết: "An Thân Vương Phủ". Tô Ngưng Nguyệt bước xuống, phu xe nói: 'Cô nương, một trăm văn tiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận