Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 934: Thường Viễn (1)

Chương 934: Thường Viễn (1)Chương 934: Thường Viễn (1)
Thường Viễn sợ hãi trước ánh mắt của Thiên Vũ Hán, cách mà Thiên Vũ Hán nhìn hắn, ánh mắt ấy như thể có thể giết người. Hắn ta lắc đầu để thoát khỏi suy nghĩ này, có lẽ là hắn nhìn nhầm thôi.
Thấy hắn đã hiểu ra ý mình, Thiên Vũ Hán không để ý tới chuyện xảy ra tiếp theo, bước ra, đi tới bên cạnh Tô Ngưng Nguyệt nói: "Sao lại đứng im ở đây, mau nhanh chóng đi theo trẫm."
Tô Ngưng Nguyệt vốn thấy Thiên Vũ Hàn phớt lờ mình, nên có chút tức giận, chàng không để ý tới ta thì đừng mong ta để ý chàng, Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thầm.
Nhưng sau khi hắn nói điều gì đó với nàng, nàng liền ngoan ngoãn tự giác đi theo hắn ra ngoài, Tô Ngưng Nguyệt trong lòng mắng chính mình, tự nhủ lần sau phải nhịn lại.
Thiên Vũ Hàn cùng Tô Ngưng Nguyệt cứ như vậy đi ra ngoài, chỉ để lại mọi người phía sau há mồm trợn mắt. Hoàng thượng cứ như vậy rời đi?
Lúc này mọi người trong phòng nhận thấy thái độ của Thiên Vũ Hàn với Dật phi có gì đó không ổn, theo lý thì hoành thượng nhìn thấy hoàng hậu bóp cổ Dật phi, muốn đem nàng ta bóp chết, hoàng hậu còn gửi đường phèn cho Dật phi khiến nàng ta mất đi hài tử, lẽ ra hoàng thượng phải nổi trận lôi đình hoặc tức giận muốn xử phạt hoàng hậu nương nương chứ.
Lần trước không xảy ra chuyện gì, cũng không có hậu quả gì, hoàng thượng cũng không có làm gì Hoàng hậu cũng dễ hiểu, nhưng lần này Dật phi đã mất đi đứa con, hoàng thượng lại tận mắt nhìn thấy hoàng hậu bóp cổ Dật phi, làm sao có thể? hoàng thượng vẫn chưa trách phạt hoàng hậu.
Nhìn vẻ mặt âm trầm của hoàng thượng, hắn nhất định là đi trừng phạt hoàng hậu, nhất định là sự thật, hắn không muốn làm xấu mặt hoàng hậu trước mặt mọi người, cho nên hắn lựa chọn ra ngoài, đây nhất định là như vậy. Trong lòng mọi người đều có suy đoán, đây định là một chuyện lớn, sau có thể không nghĩ nhiều.
Trên giường, Dật phi nhìn bóng lưng Thiên Vũ Hàn rời đi cùng với Tô Ngưng Nguyệt, nước mắt vô thức đọng lại trên khóe mắt, mặc dù nàng không có bắt kỳ hy vọng nào với Thiên Vũ Hàn, nhưng bây giờ con nàng đã mất, nó cũng là con hắn cơ mà, chẳng lẽ chỉ chăm sóc nàng bằng một câu nói nhẹ như lông hồng vậy sao?
Những người đứng bên mép giường trong lòng đau xót khi chứng kiến Dật phi rơi lệ, Thường Viễn muốn đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng bàn tay đưa lên không trung rồi lại hạ xuống, hắn có tư cách gì chứ?
Lúc này Dật phi mới chú ý tới người bên cạnh, kêu lên: "Thường Viễn?"
Thường Viễn nhìn nữ nhân với ánh mắt đau lòng, Dật phi có chút kinh ngạc, sao Thường Viễn lại ở đây vào lúc này, chắc hẳn là do Thiên Vũ Hàn đưa đến đây, có phải Thiên Vũ Hàn đã biết gì rồi không?
Hai người chỉ yên lặng nhìn nhau, nhìn vào sự đau lòng trong mắt Thường Viễn, Dật phi mất tự nhiên né tránh ánh mắt của Thường Viễn, có vẻ buồn bã, không ngờ gặp lại hắn vào lúc này, vào thời điểm xấu hổ đến như vậy.
"Thường Viễn, xin ngươi hãy đi đi, đừng tìm ta nữa.", một lúc sau giọng nói yếu ớt của Dật phi truyền tới, mang theo chút mệt mỏi và chút nuối tiếc không rõ.
Những gì Thường Viễn muốn nói lập tức nuốt ngược vào trong, thật ra hắn muốn nói cho nàng biết một sự thật, nhưng bây giờ nhìn nàng ấy thế này, nếu biết chuyện nhất định còn đau lòng hơn, tốt hơn hết là không phải lúc này.
Còn chuyện mà nàng nói đừng bao giờ gặp nữa, không có khả năng đó, hắn vì nàng làm nhiều điều như vậy, thì sao hắn có thể từ bỏ chứ.
Nghe tiếng bước chân Thường Viễn rời đi, nước mắt Dật phi vô thức chảy xuống, nàng rất hối hận, nhưng bây giờ nàng không muốn nợ hắn thêm nữa.
Dật phi nghĩ nghĩ rồi chậm rãi nhắm mắt lại, những việc xảy ra trong quá khứ hiện lên trong tâm trí nàng, có cười có khóc có cả sự thù hận của hắn và nàng, nhưng bất giác Dật phi lại nở nụ cười vì những điều đó. Mặc dù trước khi có vất vả nhưng lại rất hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận