Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 119: Xé Chứng Từ (1)

Chương 119: Xé Chứng Từ (1)Chương 119: Xé Chứng Từ (1)
"Mỗi nhà chúng ta đều có trách nhiệm phụng dưỡng lão nhân." Diêu Xuân nói.
Lúc này đại bá mẫu của Tô Ngưng Nguyệt rất tức giận, nhưng trước mặt người công chứng, bà ta lại không thể nổi giận được.
Bởi vì nếu bà ta lan truyên chuyện này ra ngoài sẽ khiến bà ta trở thành người xấu.
Bà ta không ngờ rằng ban đầu bà ta muốn đòi tiền bọn họ, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại bị bọn họ thắng trước một nước cờ.
Sau đó đại bá mẫu của Tô Ngưng Nguyệt nảy ra một suy nghĩ.
"Viết thì viết đi, dù sao đến lúc đó ta không đưa tiền cho lão gia tử thì bọn họ cũng không biết!"
Cứ như vậy bà ta rất sảng khoái để họ viết chứng từ.
Sau khi viết chứng từ xong, khi bà ta đang định lấy chứng từ đi thì bị Tô Ngưng Nguyệt giành lại, lúc này đại bá mẫu của Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy Tô Ngưng Nguyệt làm như vậy cũng không biết nàng định làm gì.
"Ngươi đang làm gì vậy? Đây là thứ ta phải giữ lại." Lúc này, đại bá mẫu của Tô Ngưng Nguyệt nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Ai nói với ngài cái này sẽ giao cho ngài cất giữ, cho tiên cho ai thì đương nhiên người đó phải được giữ chứng từ, đúng không bá bá." Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt quay người nhìn về phía người công chứng và nói.
Người công chứng nghe được lời Tô Ngưng Nguyệt nói, liên gật đầu.
"Đúng vậy, nha đầu này nói đúng, chứng từ này không phải giao cho ngươi cất giữ, mà là cho lão gia tử." Lúc này, người công chứng nói với đại bá mẫu của Tô Ngưng Nguyệt. Khi đại bá mẫu của Tô Ngưng Nguyệt nghe thấy bọn họ kẻ tung người hứng ở đó thì rất tức giận, bà ta nghĩ nếu đưa chứng từ này cho lão gia tử thì bà sẽ rất khổ sở vì mỗi năm phải giao cho lão gia tử 25 lượng tiền dưỡng lão. Bà ta cảm thấy bây giờ mình không nên đến nhà Tô Ngưng Nguyệt để đòi tiền dưỡng lão cho lão gia tử, không lấy được tiền đã đành giờ bà ta còn phải tự mình giao ra 25 lượng bạc.
Thực ra bà ta cũng hơi hối hận, bà ta muốn giật lại tờ chứng từ đó rồi xé nát nó, nhưng Tô Ngưng Nguyệt đã nhìn thấu thủ đoạn của đại bá mẫu của nàng.
Tô Ngưng Nguyệt bảo vệ tờ giấy thật cẩn thận để ngăn cản đại bá mẫu của nàng lấy được.
Nhìn thấy nàng như vậy, đại bá mẫu cũng không thể tức giận trước mặt người công chứng, cứ thế bà ta tức giận quay người bỏ đi, khi Tô Ngưng Nguyệt nhìn thấy đại bá mẫu của nàng như vậy thì nàng đã rất vui mừng, không ngờ đại bá mẫu của nàng lại phải chịu thua nàng.
"Hừ! Dám đấu với ta à, không nhìn lại xem ta là ai, ta cũng không phải là Tô Ngưng Nguyệt chỉ biết vâng dạ của năm đó nữa!" lúc này Tô Ngưng Nguyệt nghĩ trong lòng.
Khi Diêu Xuân nhìn thấy đại bá mẫu của Tô Ngưng Nguyệt rời đi, bà ấy vội vàng hỏi Tô Ngưng Nguyệt đang đứng ở một bên.
"Nguyệt nguyệt sao con lại biết nhiều như vậy?"
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe được câu hỏi của Diêu Xuân, đôi mắt của Tô Ngưng Nguyệt xoay chuyển.
"Nương, bởi vì Nguyệt Nguyệt thường xuyên tới nhà trưởng thôn, cho nên những chuyện này là trưởng thôn dạy cho Nguyệt Nguyệt."
Khi Diêu Xuân nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói, bà ấy cảm thấy những gì nàng nói cũng rất đúng nên cũng không quá chú ý đến chuyện này. Sau khi Tô Ngưng Nguyệt và Diêu Xuân tiên người công chứng ra về, hai người bọn họ mới trở về phòng.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt rất vui mừng, bởi vì nàng lại một lân nữa làm cho đại bá mẫu của mình phải chịu thiệt thòi.
Lúc này, Diêu Xuân nhìn Tô Ngưng Nguyệt ở bên cạnh.
"Nguyệt Nguyệt, con định làm gì với chứng từ này? Khi nào con đem nó qua cho gia gia của con." Lúc này, Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Khi Tô Ngưng Nguyệt nghe được lời nói của Diêu Xuân, nàng bĩu môi.
"Nương, Nguyệt Nguyệt không muốn gặp lại gia gia!"
Khi Diêu Xuân nghe những gì Tô Ngưng Nguyệt nói, bà ấy biết rằng Tô Ngưng Nguyệt đã bị lão gia tử làm tổn thương, nhưng dù sao đó cũng là gia gia của nàng, về sau nàng chắc chắn sẽ phải hiếu thảo với gia gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận