Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 609: Xưởng Chăn Nuôi (2)

Chương 609: Xưởng Chăn Nuôi (2)Chương 609: Xưởng Chăn Nuôi (2)
Vài ngày sau, Tô Ngưng Nguyệt từ trong phòng đi ra đưa thuốc cho Diêu Xuân, sau đó nói: "Nương, đây là thuốc con kê ở hiệu thuốc. Một gói hòa với một xô nước, sau đó cho gà vịt uống, uống vào nghe nói giúp tăng sức đề kháng."
Diêu Xuân nhận thuốc từ con gái mà không hề nghi ngờ gì, bởi vì bà ấy thực sự tin tưởng con gái mình và không nghỉ ngờ bất cứ điều gì con gái nói.
Bởi vì Tô Ngưng Nguyệt nói có thể tăng cường thể chất, Diêu Xuân lập tức tin tưởng, ngày đó chuẩn bị một xô nước cho bọn chúng uống. Không biết có phải là ảo giác của Diêu Xuân hay không, nhưng bà ấy luôn cảm thấy gia cầm thật sự trở nên hoạt bát hơn sau khi uống nước.
Sau lần này, Diêu Xuân thỉnh thoảng lại cho chúng một xô nước, chưa kể, kể từ đó, mấy con gà này không còn chết nữa. Hiện tượng này khiến Diêu Xuân cảm thấy nhẹ nhõm.
Bà ấy thực sự không có bao nhiêu tự tin khi làm việc này, bà ấy thực sự sợ những con vật này nếu chết quá nhiều thì tổn thất sẽ rất lớn, chẳng phải bà ấy sẽ phụ lòng của lão gia tử và sự kỳ vọng của Ngưng Nguyệt đối với bà ấy sao?
Kể từ khi đàn gia cầm không chết, tâm trạng của Diêu Xuân đã được cải thiện, và tảng đá lớn đè nặng lên bà ấy cuối cùng cũng có thể được gỡ xuống. Diêu Xuân cảm thấy phấn khích khi nghĩ rằng mình có thể kiếm tiền và gây ấn tượng với các con.
Việc kinh doanh xưởng nhỏ được đưa vào chương trình nghị sự, đàn gà ở sân sau của mẫu thân cũng bắt đầu lớn lên. Tất cả những thứ này đều đi đúng hướng, Tô Ngưng Nguyệt bắt đầu cảm thấy có chút chán nản, gần đây nàng cảm thấy dường như đã lâu không có tin tức gì của Thiên Vũ Hàn.
Hừ, nam nhân này đã không nhớ gì đến nàng thì tại sao nàng lại phải nhớ đến hắn ta? Hắn không gửi thư thì nàng cũng không gửi, nàng không quan tâm nữa. Trong lòng Tô Ngưng Nguyệt thì nghĩ như vậy đấy, nhưng nàng vẫn hy vọng Thiên Vũ Hàn có thể gửi thư cho nàng, như vậy còn hơn là suốt ngày lo lắng. Nhưng hiển nhiên, Thiên Vũ Hàn hoàn toàn không nghĩ như vậy, từ giờ trở đi, hắn hy vọng sẽ để lại cho nàng một ấn tượng tốt.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tô Ngưng Nguyệt vẫn còn rất tức giận nhưng không thể nói cho người khác biết sự bực tức của mình, đành chỉ có thể âm thâm khó chịu một mình. Nếu như lão gia tử, nương và ca ca nàng mà biết được, nhất định trong nhà sẽ vô cùng náo loạn.
Tô Ngưng Nguyệt nghĩ nghĩ, nên làm như thế nào đối với tên nam nhân phụ bạc này, tốt nhất là nên nghĩ biện pháp kiếm càng nhiều tiền, không có gì quan trọng hơn kiếm tiền cả.
Nghĩ đến đây, Ngưng Nguyệt bắt đầu mong chờ đàn bò nuôi phía sau núi có thể cho ra sữa, nghĩ đến những món điểm tâm có thể được làm từ đống sữa bò đó, tâm trạng nàng hiện tại rất vui vẻ.
Nàng hình như đã nhìn thấy bánh ngọt và trà sữa vẫy tay với mình, nửa đêm càng nghĩ càng đói, rồi lại không dám nghĩ đến nữa vì thực sự sợ mình sẽ không có khả năng kiểm soát bản thân.
Sau đó, Tô Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.
Tô Ngưng Nguyệt từ nhỏ đã ngủ rất tỉnh, dù có ngủ muộn thế nào cũng có thể bị một âm thanh nhỏ nhất đánh thức, cho nên kiếp trước dù thế nào đi nữa, nơi nàng ngủ cũng được trang bị cách âm tốt nhất. Nhưng khi về thời cổ đại, nàng phát hiện thời xưa không có những vật liệu đó, may mắn là nửa đêm không có tiếng ô tô, nếu không nàng thật sự không biết làm như thế nào.
Nhưng dù vậy, chất lượng giấc ngủ của nàng vẫn rất kém, hầu như bất cứ khi nào nàng nghe thấy bất kỳ tiếng động, nàng cũng sẽ bị đánh thức. Đương nhiên là lão gia tử và nương biết chuyện của nàng nên họ để nàng ngủ một mình, tránh cho ban đêm tỉnh dậy đi lại sẽ đánh thức nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận