Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 929: Nói Chuyện (1)

Chương 929: Nói Chuyện (1)Chương 929: Nói Chuyện (1)
A Hỉ còn chưa nói xong, ánh mắt cay nghiệt của Dật phi đã bắn về phía A Hỉ, lạnh lùng nói: "Ta nói lui ral"
A Hỉ vừa uất ức vừa sợ hãi, nàng ta chỉ lo lắng cho nương nương mà thôi, cuối cùng A Hỉ chỉ có thể không tình nguyện đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân dần dần biến mất. Tô Ngưng Nguyệt nhìn một đôi chủ tớ kia, không có biểu cảm gì, như người ngoài đang xem một vở kịch khôi hài.
"Bây giờ ngươi vừa lòng chưa?" Giọng Dật phi khàn khàn vang lên, Dật phi vẫn là người lên tiếng trước, đánh vỡ sự yên lặng trong gian phòng này.
Tô Ngưng Nguyệt nhướng mày từ chối cho ý kiến, nàng vừa lòng, nhưng chỉ †rong phương diện này mà thôi.
"Tô Ngưng Nguyệt, hôm nay ngươi tới để khinh thường ta sao?" Dật phi uất hận nhìn Tô Ngưng Nguyệt, giống như người trước mắt chính là kẻ thù giết chết hài tử nàng ta vậy.
Thật ra trong lòng Dật phi đã nhận định Tô Ngưng Nguyệt chính là kẻ đã ra tay sát hại hài từ của nàng ta. Nhưng mà tiếc thật, nàng ta đã đoán sai rồi, nàng sẽ không xuống tay đối với tiểu hài tử, huống hồ hài tử này không hề gây trở ngại cho nàng, nàng không cần thiết phải hại nó, tự tạo nghiệt cho chính mình.
"Ta không làm chuyện đó, hôm nay ta đến để thăm ngươi." Tô Ngưng Nguyệt nói một cách thờ ơ.
"Tô Ngưng Nguyệt, ngươi không cần mèo khóc chuột giả từ bi, rõ ràng ta lâm vào hoàn cảnh này là do ngươi hại, ngươi không phải là người tốt bụng, sẽ đến thăm ta đâu, ngươi đến để chế giếễu ta." Dật phi hét vào mặt Tô Ngưng Nguyệt, vừa rồi cảm xúc nàng ta vẫn còn ổn định, nhưng vừa nghe thấy Tô Ngưng Nguyệt nói mục đích tới thăm nàng ta, lại còn dùng ánh mắt xem thường để thăm nàng ta, thì tất cả sự bình tĩnh của nàng ta đều tan thành mây khói.
"Ta hại ngươi như thế nào? Sao ta không biết?" Tô Ngưng Nguyệt ung dung, bình tĩnh, nàng chẳng thể hiện cảm xúc ra mặt.
Dật phi căm hận nói: "Ngươi đã động tay vào thuốc an thai hôm nay của ta. Ta còn tự hỏi sao ngươi lại có lòng tốt tặng đường phèn vàng, hóa ra ngươi mượn đường phèn vàng để hại ta. Ngươi không muốn giữ lại đứa nhỏ này, vậy thì ngươi cần gì phải giả mù sa mưa, cứ nói thẳng đi, hà tất giả nhân giả nghĩa như vậy?"
Nhắc tới hài tử, vẻ mặt điên cuồng của Dật phi lại hóa thành một tia bi ai, cúi đầu vuốt ve chiếc bụng đã xẹp xuống, bàn tay nàng ta vuốt nhẹ, giống như hài từ vẫn ở trong, sau đó động tác trên tay ngừng lại.
Sự đau xót trong mắt Dật phi hóa thành cơn phẫn nộ, nhìn chằm chằm Tô Ngưng Nguyệt quát: "Tô Ngưng Nguyệt, ngươi có biết không nơi này đã từng có một sinh mệnh, nó còn vừa đến thế giới này, còn chưa được hưởng ánh mặt trời, hương hoa thì đã phải bỏ mệnh, sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy chứ? Tô Ngưng Nguyệt, ngươi là đao phủ, ngươi không có hài tử nên ngươi đâu cảm nhận được nỗi đau mà người mẫu thân phải chịu khi mất đi hài tử của mình, nhưng mà không sao, chắc chắn, sau này ngươi sẽ được trải nghiệm cảm giác thống khổ của ta."
Tô Ngưng Nguyệt sững sờ nhìn Dật phi, lúc này nàng đã không còn giữ được bình tĩnh như trước nữa, không phải nàng sợ lời nguyên rủa hão huyền kia, mà là nàng không ngờ Dật phi có thể nói ra những lời như vậy, có vẻ nàng ta đã không còn là nữ nhân ham vinh hoa phú quý trước kia nữa.
Nàng cứ tưởng Dật phi tức giận là bởi vì nàng ta đã mất đi vinh hoa phú quý nửa đời sau. Ngay khi nàng ta mất đi đứa bé này, hoàng cung đã không thích hợp với nàng ta nữa, nàng ta đã bị đào thải. Nàng cứ nghĩ bây giờ nàng ta hận nàng như vậy, một phần cũng là nguyên nhân này. Tuy nhiên sau khi nghe Dật phi nói như vậy, nàng không nghĩ như vậy nữa, hóa ra nàng ta vẫn còn lương tâm.
Trong lúc Tô Ngưng Nguyệt mải mê suy nghĩ, thì Dật phi lại lân nữa mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận