Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 342: Mật Mật Nghịch Ngợm (1)

Chương 342: Mật Mật Nghịch Ngợm (1)Chương 342: Mật Mật Nghịch Ngợm (1)
Tô Mộc thở nhẹ một hơi: "Không sao đâu ạ, hai ngày nữa tiểu Mộc sẽ ổn thôi ạ." Tô Mộc ngẩng đầu cười nói với lão gia tử Tô gia.
Lão gia tử Tô gia thấy Tô Mộc như vậy, biết chắc cậu không muốn nói cho ông ấy chuyện của mình. Ông ấy không muốn ép buộc Tô Mộc nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Tiểu Mộc, có khó khăn gì thì cứ nói với gia gia, nếu có thể thì ta nhất định sẽ giúp con giải quyết!" lão gia tử Tô gia nói với Tô Mộc.
Tô Mộc nghe xong mỉm cười gật đầu: "Vâng, gia gia, tiểu Mộc biết rồi ạ."
"Đúng rồi, sao mới sáng sớm đã không thấy muội muội của con đâu vậy?" Lão gia tử nói với Tô Mộc.
Tô Mộc xua tay: "Gia gia, con không biết muội ấy đã đi đâu ạ."
Tô Mộc và lão gia tử Tô gia không biết lúc này Tô Ngưng Nguyệt vẫn đang ngủ trong phòng.
Tô Ngưng Nguyệt mơ thấy Thiên Vũ Hàn, thấy mình một đao giết chết hắn! Mơ đến cảnh tượng này, nàng đột nhiên mở mắt ra, trên trán và cả người Tô Ngưng Nguyệt đều đổ đầy mồ hôi lạnh.
Điềm Điềm và Mật Mật đang ngủ ở gần đó cũng bị Tô Ngưng Nguyệt đánh thức.
"Có chuyện gì vậy, tiểu chủ nhân?" Thấy nàng như vậy, Điềm Điêm và Mật Mật vội vàng hỏi.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Điềm Điềm và Mật Mật hỏi thì lắc đầu.
"Không có gì, các ngươi ngủ tiếp đi." Tô Ngưng Nguyệt lạc lõng nói với Điềm Điềm và Mật Mật. Điềm Điềm và Mật Mật nhìn nhau: "Ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với tiểu chủ nhân không?"
"Ta không biết." Chúng nhìn nhau nói chuyện qua 'tâm thức, bởi vì chúng sợ cứ thế nói thẳng ra sẽ khiến Tô Ngưng Nguyệt buồn.
Tô Ngưng Nguyệt đang nhớ đến cơn ác mộng vừa rồi.
"Tại sao mình lại dùng đao giết Thiên Vũ Hàn? Chẳng lẽ là giữa mình và hắn có thâm thù đại hận sao? Giấc mơ này có ý nghĩa gì?" Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy đầu càng đau hơn.
Lúc này Mật Mật phát hiện ra tình trạng của Tô Ngưng Nguyệt.
"Tiểu chủ nhân, người làm sao vậy? Có phải bị đau đầu không?"
Tô Ngưng Nguyệt đỡ trán nhìn Mật Mật gật đầu: "Đúng vậy, đầu của ta hơi đau."
Mật Mật nghe Tô Ngưng Nguyệt nói, vội vàng đi tới bên nàng: "Tiểu chủ nhân, để Mật Mật xem cho người."
Nghe Mật Mật nói thế, Tô Ngưng Nguyệt nhìn nó: "Xem thế nào?”
"Tiểu chủ nhân, người cúi đầu xuống đi."
Tô Ngưng Nguyệt làm theo lời nó, ngoan ngoãn cúi đầu. Mật Mật thổi thổi vào đầu nàng.
Tô Ngưng Nguyệt cảm giác được một luồng khí mát lạnh truyền vào trán, cơn đau đầu lập tức thuyên giảm đi rất nhiều.
Một lúc sau, Tô Ngưng Nguyệt không còn thấy đau đầu nữa, nàng kinh ngạc nhìn Mật Mật bên cạnh.
"Mật Mật, ngươi đã làm gì vậy? Tại sao đầu của ta không còn đau chút nào nữa?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi Mật Mật.
"Tiểu chủ nhân, Mật Mật sẽ không nói cho người biết đâu, đây là bí mật." Nghe Mật Mật nói vậy, Tô Ngưng Nguyệt cười bất lực: "Được thôi, lẽ ra ngay từ đầu ta không nên đặt tên ngươi là Mật Mật."
"Mật Mật này không phải là bí mật kia mà." Điềm Điềm cười nói.
Thấy Điềm Điêm và Mật Mật đang cố gắng hết sức để làm mình vui, Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy rất ấm áp.
"Cảm ơn vì đã khiến ta ở trong không gian này gặp được các ngươi, đây thật sự là vinh hạnh của ta, hy vọng ngày nào đó ta rời đi có thể nhìn thấy các ngươi ở bên nhau thật vui vẻ!" Tô Ngưng Nguyệt nghĩ thầm.
"Nguyệt Nguyệt, có ở trong phòng không?" Lúc này, giọng của Tô Mộc vọng vào từ ngoài cửa, truyền vào tai của Tô Ngưng Nguyệt.
"Ở đây ạ." Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Mộc nói, vội vàng giấu hai tiểu huyết nhân sâm đi.
Tô Ngưng Nguyệt thấy hai tiểu huyết nhân sâm được giấu kín rồi mới đi tới mở cửa cho Tô Mộc.
"Nguyệt Nguyệt ở trong phòng làm gì thế? Vừa mới tỉnh sao?" Tô Mộc nhìn về phía Tô Ngưng Nguyệt nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe Tô Mộc nói vậy, vội vàng ngáp một cái: "Đúng vậy, ca ca, Nguyệt Nguyệt vừa mới tỉnh, sao vậy ca?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận