Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 1025: Trước Lúc Hội Ngộ (2)

Chương 1025: Trước Lúc Hội Ngộ (2)Chương 1025: Trước Lúc Hội Ngộ (2)
Lúc người người bắt mạch cho Thiên Vũ Hàn không phải là quân y trong quân ngũ mà là một nữ tử mặc đồ màu trắng. Lúc này trên người nữ tử mặc đồ trắng có những vệt máu lốm đốm, trên mặt đeo mạng che mặt màu trắng.
Nếu như Tô Ngưng Nguyệt cũng đang ở đây thì nhất định sẽ nhận ra đây chính là nữ tử mặc đồ trắng là nàng nhìn thấy ở trước cửa ngày hôm đó, và cũng chính là Tử Tuyền.
"Hoàng thượng thế nào rồi?" Thấy Tử Tuyền buông tay xuống, Nguy Nguyên lo lắng hỏi.
"Không có vấn đề gì lớn, độc ta cũng đã giải rồi, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì sẽ không có chuyện gì cả. Nhưng trong thời gian này hoàng thượng không thể một mình ra trận được." Tử Tuyền nói, nhưng giọng điệu lúc sau có chút chần chừ.
"Vậy thì khi nào hoàng thượng mới tỉnh lại?" Nguy Nguyên thở phào, chỉ cần không phải chuyện gì lớn thì không có vấn đề gì cả.
"Một lát nữa là có thể tỉnh lại thôi." Tử Tuyền nói.
Lấy tờ giấy ở bên cạnh và viết mấy chữ đưa cho Nguy Nguyên nói: "Đây là đơn thuốc kê cho hoàng thượng, lát nữa ngươi đi bốc chỗ thuốc này."
Tử Tuyên biết hắn có khả năng sẽ không dùng loại thuốc này, nhưng vẫn kê đơn. Không kê thì sẽ càng sinh nghi không phải sao?
Nàng ta sẽ không hạ độc hắn, dù sao nàng ta vẫn còn phải dựa vào hắn thì mới có thể thoát khỏi bể khổ kia. Nàng ta không có ngu ngốc như vậy. Tử Tuyền thầm nghĩ.
Tử Tuyền lúc này bị người khác sắp xếp tới chỗ của Thiên Vũ Hàn, mục đích là tiếp cận Thiên Vũ Hàn và có được sự tín nhiệm của hắn, đến cuối cùng sẽ nội ứng ngoại hợp. Nhưng Tử Tuyền thì không nghĩ vậy, sau này nàng ta muốn trông chờ vào Thiên Vũ Hàn, nàng ta không hề muốn phải trở lại nơi đó nữa, tiếp xúc một thời gian nàng ta càng thêm tin chắc với cách suy nghĩ trong lòng mình.
Nếu như sau này đi theo Thiên Vũ Hàn thì cuộc đời của nàng ta cũng sẽ không thê thảm như thế này.
Cũng may là nàng ta có y thuật đầy mình, trên chiến trường sống chết không chắc này vẫn còn có chút tác dụng, nàng ta rất nhanh đã trà trộn vào tới bên cạnh Thiên Vũ Hàn, nhưng lần này là lân đầu tiên nàng ta ở gân Thiên Vũ Hàn như vậy.
Nàng ta tin vào chính mình, vị hoàng hậu kia, bây giờ đang ở chỗ của chủ công, chắc là không giữ được mạng mà quay về rồi, vậy thì nàng ta còn có đối thủ nào nữa chứ? Nàng ta tự tin là có thể có được Thiên Vũ Hàn.
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười không dễ gì nhận ra được, tự tin bước về phía trước, Thiên Vũ Hàn nhất định sẽ là của nàng ta.
Thiên Vũ Hàn mở mắt, trong đôi mắt không có vẻ gì là mê man, mà vừa mở mắt đã đầy sát khí, đến khi nhìn thấy là nơi khá quen thuộc thì sát khi ở trên người mới giảm bớt đi một chút.
"Nguy Nguyên." Kẻ nào băng bó vết thương cho ta, nhìn kỹ thuật băng bó ở cánh tay mình trông không giống như là cách làm của quân y nên Thiên Vũ Hàn mới tra hỏi.
"Hoàng thượng, người tỉnh rồi. Đây là thuốc mà Bạch cô nương bôi cho người." Nguy Nguyên nói.
"Nàng ta sao?" Thiên Vũ Hàn khẽ nói ra một câu, nhưng rất nhanh liền bỏ lại chuyện này ra sau đầu.
Chẳng qua chỉ là một đại phu, cho dù là có chút bản lĩnh cũng không quá quan tâm.
"Ta hôn mê bao lâu rồi?" Nhìn sắc trời ở bên ngoài thì có vẻ là không còn sớm nữa.
"Người đã hôn mê 3 canh giờ rồi, bây giờ đã là tối rồi." Nguy Nguyên cung kính trả lời.
"Ngươi đỡ ta ra ngoài xem." Thiên Vũ Hàn nói.
Chiến dịch lần này mặc dù là dành chiến thắng, nhưng là chiến thắng trong gang tấc, bên ngoài có rất nhiều binh lính bị thương, hắn phải đi xem bọn họ thế nào.
Nguy Nguyên cẩn thận đỡ Thiên Vũ Hàn ra ngoài, bây giờ đã là lúc chập tối rồi, nhìn những vết máu vẫn không thể che giấu được dưới ánh chiều tà phủ trên mặt đất, ánh mắt của Thiên Vũ Hàn có hơi phức tạp.
Hắn vẫn làm điều mà hắn ghét nhất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận