Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 180: Diêu Xuân Tỉnh Rồi (2)

Chương 180: Diêu Xuân Tỉnh Rồi (2)Chương 180: Diêu Xuân Tỉnh Rồi (2)
Qua một lúc, Thiên Vũ Hàn thấy con thỏ ăn no rồi liền ôm nó đặt vào trong lồng.
"Nghỉ ngơi cho tốt đi, bổn vương cũng đi nghỉ ngơi đây." Cứ như vậy, Thiên Vũ Hàn nói xong liền trở về giường ngủ.
Mà lúc này trong phủ Thừa tướng, Hàn Vũ Đồng sao có thể ngủ được, nàng ta vẫn đang nghĩ về chuyện xảy ra với Thiên Vũ Hàn.
Hàn Vũ Đồng cũng không hiểu tại sao Thiên Vũ Hàn lại đối xử với nàng ta như vậy.
"Rốt cuộc ta không tốt ở đâu? Chẳng lẽ thiên kim của phủ Thừa tướng lại không bằng nữ tử thôn quê sao?" Trong lòng Hàn Vũ Đồng nghĩ.
Thật ra Hàn Vũ Đồng không biết Thiên Vũ Hàn vốn dĩ không để ý những điều đó, cái hắn để ý chính là cảm giác.
Đến cơm tối Hàn Vũ Đồng cũng không ăn, Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân thấy nhi nữ nhà họ như vậy, trong lòng cũng rất lo lắng.
Họ rất sợ sẽ có một ngày Hàn Vũ Đồng vì Thiên Vũ Hàn mà làm ra một số chuyện, nhưng bây giờ họ cũng không còn cách nào, bởi vì họ biết Hàn Vũ Đồng đã rất mê Thiên Vũ Hàn rồi.
Cứ như vậy, đám người Tô Ngưng Nguyệt chăm sóc Diêu Xuân cả đêm, cho đến khi Diêu Xuân tỉnh lại vào buổi sáng.
Sau khi Diêu Xuân tỉnh lại thấy ba đứa con của mình đang ở trong phòng, bà ấy không biết hôm qua bản thân đã xảy ra chuyện gì, bây giờ bà ấy cảm thấy hơi đau đầu.
Diêu Xuân dùng tay võ nhẹ vào trán mình, bà ấy thấy ba đứa con mình dựa vào giường mình ngủ, Diêu Xuân không nỡ gọi họ dậy.
Lúc này bà ấy nghe tiếng cửa phòng mở, Diêu Xuân thấy Lưu thẩm bưng một chén đồ ăn vào phòng mình, Diêu Xuân không biết tại sao Lưu thẩm lại ở trong nhà mình.
Lưu thẩm thấy Diêu Xuân đã tỉnh liền cười với bà ấy.
Bà ấy để đồ qua một bên rồi nhẹ nhàng đến bên cạnh Diêu Xuân.
"Bà tỉnh rồi!" Lưu thẩm nhỏ giọng nói với Diêu Xuân.
"Lưu thẩm, sao bà lại ở đây?" Diêu Xuân hỏi Lưu thẩm.
Lưu thẩm nghe xong liên nói hôm qua Diêu Xuân hôn mê, cho nên bà ấy ở lại chăm sóc Diêu Xuân.
Diêu Xuân nghe xong liền muốn đứng dậy nói lời cám ơn với Lưu thẩm.
Lưu thẩm thấy Diêu Xuân như vậy liên vội vàng đỡ Diêu Xuân nằm xuống.
"Đừng cử động nữa, sức khỏe bà bây giờ còn yếu, không thích hợp xuống giường đi lại." Diêu Xuân nghe xong liền nằm xuống.
Lúc này Tô Ngưng Nguyệt đã thức dậy.
Sau khi Tô Ngưng Nguyệt dậy thấy Diêu Xuân đã tỉnh, nàng lập tức đứng dậy.
"Nương, người cảm thấy thế nào rồi? Trong người có chỗ nào không khỏe không?" Tô Ngưng Nguyệt hỏi Diêu Xuân.
Diêu Xuân liền lắc đầu.
"Không sao, bây giờ nương đã khỏe nhiều rồi, không cần lo lắng." Diêu Xuân lập tức nở nụ cười tươi với Tô Ngưng Nguyệt.
Cho dù Tô Ngưng Nguyệt nghe Diêu Xuân nói không sao, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một chút lo lắng.
"Nương, người nằm nghỉ ngơi cho tốt đi, con đi chợ mua chút đồ bồi bổ sức khỏe cho nương." Tô Ngưng Nguyệt vội vàng nói với Diêu Xuân.
Cũng không đời Diêu Xuân trả lời, Lưu thẩm ở bên cạnh đã cản Tô Ngưng Nguyệt lại.
"Nguyệt Nguyệt không cần đi, buổi sáng ta đã đi chợ mua một gà, cũng đã hầm mới mang qua đây, trong bếp có canh gà, ngươi mau đi uống đi." Lưu thẩm nói.
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong rất cảm động, nàng không ngờ Lưu thẩm lại tốn nhiều tiền đi mua gà, nhưng lại cho họ ăn.
Tô Ngưng Nguyệt biết điều kiện trong nhà họ cũng không giàu sang gì.
"Lưu thẩm, thẩm đợi xíu." Tô Ngưng Nguyệt nói xong liền trở về phòng mình, để lại Lưu thẩm và Diêu Xuân đang không hiểu chuyện gì.
Họ không biết Tô Ngưng Nguyệt làm gì, sau khi Tô Ngưng Nguyệt trở vê phòng mình, nàng lấy từ trong ngăn tủ ra một lượng bạc, rồi quay về phòng Diêu Xuân.
"Số tiền này Lưu thẩm giữ lấy đi, không thể xài tiền của thẩm được." Tô Ngưng Nguyệt nói với Lưu thẩm.
Khi Tô Ngưng Nguyệt đưa một lượng bạc cho Lưu thẩm, bà ấy liên tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận