Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 496: Trong Lòng Lão Gia Tử Rất Buồn (2)

Chương 496: Trong Lòng Lão Gia Tử Rất Buồn (2)Chương 496: Trong Lòng Lão Gia Tử Rất Buồn (2)
"Ta nói nha đầu này, từ khi nào trở nên dẻo miệng như vậy. Làm nũng cũng tự nhiên như vậy." Tô Thần với Tô Mộc không thể nói gì, chỉ có thể yên lặng giao lưu ánh mắt, phàn nàn về nàng.
"Này, hai người làm gì đó, ở đó liếc mắt đưa tình à." Tô Ngưng Nguyệt ý thức được có thể hai người bọn họ đang cười nhạo mình, nhưng cũng không có cách nào nói thẳng ra, dù sao nếu là người khác nói thẳng ra là nàng đang làm nũng thì cũng rất xấu hổ.
"Đang nói gì đấy? Ta đi nấu cơm có một lát, sao lại ồn ào như vậy." Lúc này Diêu Xuân bưng mâm cơm đã nấu xong đi vào, chưa thấy người nhưng đã thấy tiếng của bà ấy. Diêu Xuân cũng nghe tiếng cười nói vui vẻ trong phòng, thế nên bà ấy cũng yên tâm hơn.
"Mẫu thân, người nhìn ai người đó đi, còn đứng có liếc mắt đưa tình kìa." Tô Ngưng Nguyệt lại không biết, ở thời cổ đại, mọi người đều rất để ý chuyện này. Tô Ngưng Nguyệt lại thẳng thắn, căn bản nàng không ý thức nhiều đến chuyện này như vậy.
"Đường đường là một cô nương lại nói gì mà liếc mắt đưa tình, đúng là không biết ngại." Diêu Xuân nghe thấy những lời này đều cảm giác mặt đỏ lên, sao nữ nhi của bà ấy lại không biết ngại ngùng như thế này chứ. Nhưng Diêu Xuân đương nhiên cũng không biết. Tô Ngưng Nguyệt là từ hiện đại xuyên qua tới đây, nàng căn bản không để bụng mấy chuyện này, ở thời hiện đại, ngay cả trẻ con cũng nói như vậy, người lớn cũng chỉ cười cười, cũng sẽ không nói gì khác. Nhưng đây là thời cổ đại, nếu nói như vậy một cô nương thì thật sự không hay lắm.
"Vâng, con biết rồi." Đừng nhìn Tô Ngưng Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bị dạy dỗ nàng vẫn hơi ngơ ngác: "Này là sao vậy chứ?" Tô Ngưng Nguyệt yên lặng nghĩ, không dám nói ra tiếng. "Gia gia à, người phải nhớ nhé, người đã hứa với con rồi đó, không được bị bệnh nữa đâu." Không thể không nói, Tô Ngưng Nguyệt đổi chủ đề rất nhanh.
"Được, ta biết rồi. Con yên tâm, sẽ không bị bệnh nữa đâu." Lão gia tử vui mừng ra mặt. Lúc này, nhìn cháu gái mình như vậy, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn.
"Được rồi, cha, người mau ăn cơm đi, không lát nữa nguội mất, ăn đồ nguội không tốt cho sức khỏe." Diêu Xuân thấy lão gia tử vui vẻ, bà cũng vội vàng khuyên lão gia tử ăn cơm.
"Được, được, ta ăn, ta cũng phải bồi dưỡng sức khỏe vì cháu gái ta chứ, để sau này còn chơi với cháu gái nữa." Lão gia tử rất vui vẻ đồng ý, sau đó ngồi trên giường bưng bát cơm lên ăn.
"Diêu Xuân à, không thể không nói, tay nghề nấu nướng của con ngày càng tốt đấy, nếu không sao ta ăn xong lại muốn ăn nữa chứ?" Sau cuộc trò chuyện lão gia tử với Tô Ngưng Nguyệt, ông cụ cảm thấy mình cũng trẻ ra nhiều, đặc biệt là sau khi ăn xong, nói chuyện cũng có sức sống hơn.
"Được, cha, con đi lấy thêm một chén cho người, người chờ chút." Lúc này Diêu Xuân vui sướng cầm bát cơm đi ra ngoài lấy thêm cơm cho lão gia tử.
"Gia gia, sau này người có lo lắng chuyện gì thì nhất định phải nói với bọn con nhé, không được dồn nén ở trong lòng, không là sẽ bị bệnh đó, nếu như vậy, Nguyệt Nguyệt sẽ rất lo lắng đấy." Tô Ngưng Nguyệt thừa dịp lão gia tử đang vui, nàng trực tiếp vào chủ đề chính.
Gia gia nghe Tô Ngưng Nguyệt nói xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười.
"Được được, có chuyện gì thì nhất định ta sẽ nói, lần này là do nguyên nhân không dễ nói, nhưng chắc chắn ta sẽ buông bỏ được chuyện này. Ta bảo đảm với cháu gái đáng yêu của ta đấy." Dường như gia gia cũng đã phần nào yên tâm về chuyện kia, nhìn con cái của nhi tử mình nghe lời ngoan ngoãn như vậy, đáng yêu như vậy, ông ấy cũng không đành lòng bị bệnh, hơn nữa tức phụ (con dâu) mình cũng không để ý, vậy ông ấy có gì phải lo chứ? Vì thế ông ấy cũng âm thầm thả lỏng tim mình xuống, yên tâm hưởng thụ cuộc sống về già này cũng con cháu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận