Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 917: Châm Ngòi (2)

Chương 917: Châm Ngòi (2)Chương 917: Châm Ngòi (2)
"Nhưng thưa Thái Hậu, bộ y phục đó đã hơi rách, đã từ rất lâu rồi ạ."
"Bảo ngươi đi đâu thì đi đi, đừng hỏi nhiều như vậy." Lần này đáp lại không phải Thái Hậu, mà là Ngọc Lâm ma ma bước từ ngoài vào.
"Mau đi lấy đi, còn nữa từ sau đừng hỏi nhiều như vậy." Ngọc Lâm nói khi đi tới cạnh Sơ Hà.
Lúc này Sơ Hà mới ý thức được cái sai của mình, vội vàng lui xuống. Nha hoàn này bà ta khá thích, nhưng cũng không thể để nàng ta bị hủy hoại như vậy, xem ra lát nữa vẫn cần dạy nàng ta một bài học.
Bà ta hiểu Thái Hậu, vừa rồi tia lạnh lùng lóe lên trong mắt Thái Hậu nương nương chính là sát ý, may mà bà tới kịp.
"Thái Hậu, Thần Vương điện hạ nói, ngài ấy một lát nữa sẽ qua ngay." Ngọc Lâm ma ma nói với Thái Hậu, trên mặt đều là ý cười.
Quả nhiên vừa nghe đến Thiên Vũ Trạch, toàn bộ cảm xúc của Thái Hậu đều thu lại, chỉ để lại vui vẻ.
"Ừm, đi xem cơm nước dưới phòng bếp nấu xong chưa, đó đều là những món nó thích ăn nhất."
"Nô tỳ đã dặn dò cả rồi, bây giờ chỉ chờ điện hạ tới thôi ạ.' Ngọc Lâm ma ma nói.
Thiên Vũ Trạch vừa bước vào liền nhìn thấy một bàn đồ ăn toàn những món hắn thích, còn có nụ cười kia đang chờ hắn, tất cả đều rất ấm ấp. Sâu trong nội tâm hắn có sự ấm áp chảy qua.
"Mẫu phi, đây đều là những thứ con muốn ăn, người có tâm quá đi mất."
Thiên Vũ Trạch lập tức ngồi xuống, vừa ăn một miếng, trên mặt đều là tươi cười vui vẻ. Thái Hậu một mặt đầy tươi cười: "Con thích thì tốt."
Vừa nói bà vừa vô ý kéo tay áo, tình cờ bị Thiên Vũ Trạch nhìn thấy. đũa trong tay ngừng động tác, hắn cau mày nhìn một thân y phục của Thái Hậu, hơi ngập ngừng nói: "Đây là quân áo từ năm ngoái?"
Nụ cười trên mặt Thái Hậu có chút đông cứng lại, bà ngượng ngùng cười cười: "Ta thấy cái này khá tốt, mặc cũng không tồi, mấy năm nay ta sống tiết kiệm quen rồi, những thứ này chỉ là vật ngoài thân thôi."
Thiên Vũ Trạch trâm mặc không nói, nhưng sự vui vẻ trên mặt đã biến mất, hoàng huynh đối xử với mẫu thân như này sao?
Tuy rằng chuyện năm đó Mẫu phi có sai, nhưng bây giờ Mẫu phi đã cả ngày lễ Phật ở Phật đường rồi, vẫn chưa đủ ư?
Hoàng huynh, huynh sẽ không làm vậy đâu, đúng không?
Gần đây Thiên Vũ Hàn cảm thấy ánh mắt Thiên Vũ Trạch nhìn mình rất kỳ quái, tựa hồ đang ngầm chịu đựng điều gì đó nhưng lại nhịn không được muốn nói ra.
Hôm nay ở Ngự thư phòng cùng Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Trạch cũng dùng ánh mắt đó nhìn mình, Thiên Vũ Hàn khẽ nhíu mày: "Ngươi có gì muốn nói thì nói đi, đừng có làm ra vẻ muốn nói lại không nói đó."
Thiên Vũ Trạch vội ngẩng đầu, môi mấp máy mấy lân muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại nhìn tiếp.
Thiên Vũ Hàn không nhìn hắn ta nữa, cúi đầu tiếp tục phê tấu chương, chờ đợi câu trả lời của Thiên Vũ Trạch. Trong điện yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng vang lên âm thanh soàn soạt, chỉ còn lại Thiên Vũ Trạch đang suy nghĩ có nên nói hay không.
Qua một lúc lâu, giọng nói khàn khàn của Thiên Vũ Trạch cất lên: "Hoàng huynh, chuyện kia của mẫu hậu vẫn chưa qua sao?"
Tay Thiên Vũ Hàn bỗng dưng dừng lại, cây bút trong tay vẽ ra một chấm đen trên giấy, đột nhiên ngước mắt nhìn Thiên Vũ Trạch, ánh nhìn mang sự hung hãn dọa cho Thiên Vũ Trạch lùi một bước về sau.
"Chuyện ngươi muốn nói với ta chính là cái này sao?" Giọng Thiên Vũ Hàn cất lên, nếu nghe kĩ sẽ phát hiện bên trong đó có chút tàn khốc còn có chút thù ghét.
"Hoàng huynh, ta chỉ... Ta muốn hỏi huynh mẫu phi của ta ở đó..." Thiên Vũ Trạch dường như bị ánh mắt của Thiên Vũ Hàn dọa khiếp vía, nói chuyện cũng không biết làm sao mở lời.
Hắn ta cũng không phải cố ý nhắc tới việc này, chuyện hôm đó xảy ra ở cung của mẫu phi, hắn cứ mãi không quên được, nhưng hắn tin hoàng huynh của hắn sẽ không bạc đãi mẫu phi, nhưng mắt thấy lại là một tình huống khác, hắn đây không phải muốn tìm hiểu rõ ràng sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận