Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 959: Dò Hỏi (1)

Chương 959: Dò Hỏi (1)Chương 959: Dò Hỏi (1)
Bầu không khí giữa hai người có chút nặng nề, thậm chí là có chút kiêu ngạo độc đoán, như thể ngay sau đó có thể lao vào đánh nhau ngay vậy.
"Vậy, người biết chuyện này là ta làm mà vẫn dám tới đây một mình sao?" Carl cười lạnh nói.
"Có gì mà không dám?" Tô Ngưng Nguyệt tùy ý ngồi ở đó như vậy, không chút sợ hãi trước sự uy hiếp của Carl.
"Ngươi..." Carl nhất thời bị nghẹn, không biết phải nói gì.
"Vậy thì ngươi tới đây làm gì, nếu như đã biết là do ta làm rồi thì trực tiếp đối phó với ta là được." Carl chột dạ nói. Thật ra hắn ta không muốn làm chuyện này một chút nào, nhưng nghĩ tới lời uy hiếp của người kia lúc trước nên hắn ta chỉ có thể nói như vậy.
"Ta biết không phải là ngươi." Tô Ngưng Nguyệt thản nhiên nói.
Carl có hơi bất ngờ, tại sao nàng lại tin tưởng mình? Cũng có chút yên tâm, những người trong hoàng tộc này không đối phó với mình là điều tốt nhất.
"Ngươi không có đầu óc để làm chuyện đó." Sau đó Tô Ngưng Nguyệt lại thờ ơ nói.
Trái tim của Carl còn chưa kịp buông xuống thì lại bị nhấc lên rồi, có thể nói liền một mạch được không, hắn ta đến nhồi máu cơ tim mất thôi. Không biết phải nói với Tô Ngưng Nguyệt như thế nào, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tô Ngưng Nguyệt.
"Vậy thì chuyện này không phải do ngươi lên kế hoạch, nhất định là có người đứng đẳng sau. Vậy thì hắn là ai?" Tô Ngưng Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt lười biếng, chỉ hỏi cau mày lại, bây giờ cánh tay đang rất đau.
Nét mặt của Carl có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh lại bị giấu đi: "Ngươi đang nói cái gì vậy, ta không hiểu ngươi đang nói gì?"
"Vậy thì không phải là có người khác, thế thì chính là ngươi?" Giọng nói của Tô Ngưng Nguyệt bất ngờ trở nên lạnh lùng, mang theo chút uy hiếp.
"Không phải ta." Carl vội vàng nói.
Tô Ngưng Nguyệt không thèm để ý đến hắn ta, tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết đây là thời đại hoàng quyên lên ngôi, vậy thì ngươi có thể suy nghĩ xem hoàng hậu như ta có bao nhiêu cách có thể để ngươi phải chết, hơn nữa sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra, khiến cho người chết đi trong sự thầm lặng."
"Ngươi..." Car|l trợn mắt nhìn nàng, người này lại dám uy hiếp hắn ta ở ngay trong phủ của hắn ta, chẳng lẽ không sợ hắn ta hay sao. Ánh mắt của Carl trở nên âm u lạnh lẽo, đâm lao thì phải theo lao trực tiếp xử lý nó.
Nhưng ý định này còn chưa kịp thành hình thì đã bị Tô Ngưng Nguyệt phát hiện ra.
Tô Ngưng Nguyệt giêu cợt nói: "Ta khuyên người tốt nhất là quên cái ý định ngu xuẩn ở trong đầu mình đi. Ngươi có từng nghĩ rằng nếu như ta có xảy ra chuyện gì thì Thiên Vũ Hàn sẽ làm gì, còn người có năng lực gì để chống lại sự công kích của hoàng thượng đây? Dựa vào kiến thức ở thời hiện đại của ngươi sao?" Nói tới câu cuối cùng, giọng điệu trở nên châm biếm.
Carl run rẩy nhìn Tô Ngưng Nguyệt, người phụ nữ này sao lại biết trong đầu mình đang nghĩ gì, sao trái tim của mình lại đang run rẩy chứ?
"Vì thế nên ngươi vẫn là đừng đấu tranh vô ích nữa, người sai khiến ngươi làm như vậy rốt cuộc là ai?" Ánh mắt của Tô Ngưng Nguyệt lạnh lùng, không còn vẻ nhàn nhã như trước, hỏi thẳng Carl, nàng không có thời gian để lãng phí cùng với hắn ta.
"Carl, ngươi phải nghĩ cho kỹ xem nên nói như thế nào?" Giọng điệu của Tô Ngưng Nguyệt lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào, chỉ tràn đầy sát ý. Carl cảm nhận được luồng sát ý kia, lần này Tô Ngưng Nguyệt thật sự là muốn giết hắn ta, không có ý hù dọa, Carl chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Carl muốn nói, nhưng miệng run run không biết phải nói thế nào.
"Được thôi, để ta nói cho ngươi biết." Cuối cùng Carl chán nản ngồi trên ghế, cúi đầu nói.
Tô Ngưng Nguyệt chờ Carl lên tiếng, nhưng cánh tay lại khẽ run lên, nhưng Carl đang chìm đắm trong thế giới của chính mình không hề phát hiện ra điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận