Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 462: Cuộc Chia Tay Đây Nước Mắt (2)

Chương 462: Cuộc Chia Tay Đây Nước Mắt (2)Chương 462: Cuộc Chia Tay Đây Nước Mắt (2)
"Được rồi, ta còn quay lại tìm muội mà, muội yên tâm đi." Thiên Vũ Hàn lại tiến lên từng bước rôi ôm lấy Tô Ngưng Nguyệt, bàn tay to xoa xoa đầu nàng. Tô Ngưng Nguyệt thấy hơi ngượng ngùng, nàng muốn đẩy Thiên Vũ Hàn ra nhưng lại phát hiện nàng không có đủ sức để đẩy hắn; cho nên nàng chỉ có thể để mặc cho hắn ôm ấp như vậy.
"Tô Ngưng Nguyệt, muội biết không? Ta thích muội, thích muội từ rất lâu rồi. Muội cũng thích ta, đúng không? Muội yên tâm đi, ta nhất định sẽ cưới hỏi đàng hoàng để muội được làm thê tử của ta."
Tô Ngưng Nguyệt đột nhiên bị người mình thầm mến thổ lộ nên ít nhiều gì nàng cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nàng không tiếp tục đẩy Thiên Vũ Hàn ra nữa, xem như nàng chấp nhận lời này của hắn.
"Ta biết rồi, ta chắc chắn sẽ chờ huynh trở về, huynh cứ yên tâm." Trên mặt Tô Ngưng Nguyệt tràn đầy quyết tâm đối với phần tình cảm này, mặc dù bây giờ Tô Ngưng Nguyệt vẫn chưa biết tương lai nàng sẽ khó khăn đến mức nào. Giờ đây, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ tin tưởng với tình yêu của mình.
Nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Tô Ngưng Nguyệt, Thiên Vũ Hàn không khỏi bị chọc cười: "Ngưng Nguyệt, muội yên tâm đi, mọi thứ sau này đều có ta chống đỡ thay muội, nàng chỉ cần làm nữ tử hạnh phúc của ta là được rồi."
Nếu ở thời hiện đại thì lời tỏ tình này của Thiên Vũ Hàn cũng vẫn thuộc loại tổng giám đốc bá đạo, Tô Ngưng Nguyệt thầm nghĩ như thế thì ngay lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Chỉ là điều bọn họ phải đối mặt trước mắt chính là sự chia lìa.
"Được rồi, huynh phải đi thôi, nếu không thì trời sẽ tối mất." Lòng Tô Ngưng Nguyệt cảm thấy cực kỳ quyến luyến, họ vừa mới gặp nhau thôi mà đã phải yêu xa rồi, thật là tệ. "Được, ta đi đây, nhớ đợi ta quay lại đón muội đấy." Thiên Vũ Hàn cũng nói.
"Ừm, ta sẽ đợi. Trên đường đi huynh nhớ chú ý an toàn đó." Tô Ngưng Nguyệt nói xong thì xoay người rời đi. Nàng không muốn nhìn thấy cảnh hai người bọn họ rời xa nhau. Tiếp sau đó, Thiên Vũ Hàn cũng rời khỏi đó.
"Tiểu chủ nhân, người làm sao thế, sao tinh thần người lại lúc tốt lúc xấu thế này?" Từ lúc Tô Ngưng Nguyệt trở về, mặc dù nhìn thấy Điềm Điêm và Mật Mật ngồi trên giường mình nhưng nàng cũng chẳng có phản ứng gì; trong đầu nàng chỉ toàn là những thứ mà Thiên Vũ Hàn đã nói với nàng ngày hôm nay, còn cả chuyện Thiên Vũ Hàn phải rời đi nữa. Do đó, bộ dạng lúc này thì khóc lúc sau lại cười của nàng đã làm cho Điềm Điềm và Mật Mật cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
"Tiểu chủ nhân, đến cùng là người bị sao vậy? Sao hôm nay lại trở nên kỳ quái thế này? Sẽ không bị bệnh đó chứ?" Nghe thấy Điềm Điềm liên tục đặt câu hỏi bên tai mình, nàng thật sự không thể kiên nhẫn thêm nữa, thế là nàng đã nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho Điềm Điềm và Mật Mật biết.
"Ta đoán là các ngươi có nghe cũng nghe không hiểu, ai, quả nhiên là huyết sâm. Các ngươi căn bản là chẳng hiểu gì về lòng người." Tô Ngưng Nguyệt nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: 'Được rồi, các ngươi trở về đi, nếu không thì nương của ta sẽ mang hai ngươi đi hầm mất." Tô Ngưng Nguyệt bỏ Điềm Điềm và Mật Mật vào trong không gian rồi mới đi ăn cơm tối.
"Tỷ, vừa nãy tỷ làm gì vậy, ta thấy tỷ chạy cực kỳ nhanh luôn ấy; ta gọi tỷ mà tỷ chẳng đáp, tỷ gặp chuyện gì hả?" Tô Thần tò mò hỏi.
"Không có, thật sự không có gì đâu, đệ đừng nói nữa, ta mệt lắm, mau ăn cơm đi." Tô Ngưng Nguyệt không muốn trả lời câu hỏi của Tô Thần, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Lòng nàng còn đang suy nghĩ đến Thiên Vũ Hàn, không biết bây giờ hắn đã khởi hành chưa? Không biết hắn đã ăn cơm tối chưa?
"Nương, con ăn no rồi, con về phòng trước đây." Nàng ăn bữa cơm này với tâm trạng buồn bã ỉu xìu, đành phải tìm đại một cái cớ gì đó để về phòng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận