Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 746: Hồi Kinh (1)

Chương 746: Hồi Kinh (1)Chương 746: Hồi Kinh (1)
Sau đó liền truyền đến tiếng nói của một lão phu nhân, bà ấy nói: "Chúc mừng, chúc mừng, con dâu của người đã sinh được một cháu gái, mẫu nữ đều bình an."
Tạ đại lão gia ngay lập tức nói: “Đi đi đi, chúng ta đi vào trong xem xem, xem cháu gái của con."
Tạ Hồi đi theo vào trong, mọi người của nhà họ Tạ đều đang chìm đắm trong niềm vui của việc có một sinh linh mới chào đời, ôm lấy đứa bé không buông, nhưng đột nhiên, nữ nhi bảo bối mà họ luôn nhớ nhung cũng quay trở về rồi. Đây thật sự là một niềm vui quá lớn.
Tạ đại phu nhân đưa bé cho Nhị thẩm, sau đó ôm chặt Tạ Hồi, khóc nói: "A Hồi của ta sao? Lão gia, là A Hồi của chúng ta sao?"
Tạ Hồi cũng khóc, sau đó nói: "Nương ơi, con là A Hồi, con đã đến thăm mọi người rồi đây."
Tạ đại phu nhân ôm chặt Tạ Hồi, vuốt ve khuôn mặt nàng ấy, sau đó đau lòng nói: "A Hồi, có phải con lại không ăn uống đàng hoàng không? Sao lại gầy đi nữa rồi?"
Cho dù là lúc nào, khi mẫu thân nhìn thấy đứa con đi xa, luôn sẽ nói như lời như vậy, thực ra thì nàng ấy không có gầy.
Tạ Hồi vuốt ve khuôn mặt của mình, sau đó nói: "Không có đâu, nương ơi, con vẫn còn mập mạp lắm, sau khi sinh con thì lại mập lên."
Khi nói đến đứa bé, Tạ phu nhân hỏi: "Tại sao không đưa đứa nhỏ đến để mọi người xem?”
"Nương, con cũng chỉ đến lúc đó mới đi theo Tô đại nhân đến đây thôi, hơn nữa nơi này xa quá, đứa bé còn nhỏ, con sợ trên đường sẽ xảy ra chuyện gì đó."
"Ôi, nương thật là hồ đồ, sao ta lại không nghĩ đến điều này? A Hồi ơi, nương chỉ là nhớ ngoại tôn nữ và ngoại tôn thôi, cũng không biết đời này có cơ hội gặp lại nữa không?" Khi nói đến đây, Tạ phu nhân lại khóc.
Tô Mộc đúng lúc này liền nói: "Bá mẫu, lần này con đến, ngoài việc đưa muội muội về, con còn mang theo một bức thánh chỉ của bệ hạ, mọi người được xá miễn rồi, bệ hạ nói rằng, để mọi người vê kinh, phục hồi chức quan cũ, phủ thừa tướng cũng luôn để đó, đợi mọi người trở về."
Người nhà họ Tạ đều rất phấn khích, mặc dù hành động lúc đầu Hoàng thượng rất không đúng đắn, nhưng cuộc sống ở đây thực sự quá khổ, giờ đây có thêm đứa bé nhỏ như vậy, nếu có thể hồi kinh, có cuộc sống tốt hơn, thì càng tốt. Hơn nữa, nàng ấy đã báo đáp cho triều đình, đó là tâm nguyện của họ.
Tạ tam lão gia chọc đứa bé còn trong tả, sau đó nói: "Đây thực sự là một tiểu phúc tinh đó, con xem này, con bé vừa mới ra đời, những chuyện tốt đẹp liên tiếp nhau xảy ra, A Hồi của chúng ta đến Tây Bắc cũng không tính đi, bây giờ, thậm chí chúng ta còn có thể hồi kinh, đây thật sự là quá tốt rồi."
Tạ đại công tử tỏ ý: "A Hồi, hãy đặt tên cho đứa bé đi."
"Không không không, muội làm sao mà được, để phụ thân mẫu thân đặt tên là được rồi." Tạ Hồi liên tục khua tay từ chối.
Tạ nhị thẩm đặt đứa bé vào lòng Tạ Hồi và nói: "Con cứ đặt một cái tên đi, cô cô của đứa nhỏ đặt tên cho nó, không có gì không đúng cả. Hơn nữa phụ mẫu của con cũng không để tâm."
Tạ Hồi nhìn đứa bé trước mắt, bị người lớn bế qua bế lại cũng không khóc, ở trong lòng nàng ấy còn mở to miệng, mặc dù lúc mới sinh thật sự không đẹp, nhưng sau vài ngày, chắc chắn sẽ trở thành một đại mỹ nhân.
"Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa (*), chi bằng đặt tên là Chước Hoa đi, Tạ Chước Hoa, được không?" Tạ Hồi nhìn mọi người.
(* Nghĩa là Cây đào non tơ kia, hoa của nó nở tươi rực rỡ. ) Mọi người đều không có ý kiến gì và gật đầu, còn ôm chầm đứa bé trong tay và gọi là Chước Hoa.
Lúc này, Tô Ngưng Nguyệt lại tiến đến và nói vào tai Tạ Hồi: "Đợi sau khi hồi kinh, thì ta sẽ vào cung, xin bệ hạ phong cho Chước Hoa của chúng ta làm Huyện Chúa."
Tạ Hồi nói đùa: "Vậy thì ta thay Chước Hoa của bọn ta đa tạ Hoàng hậu nương nương rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận