Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 181: Con Thỏ Không Sợ Gì Cả

Chương 181: Con Thỏ Không Sợ Gì CảChương 181: Con Thỏ Không Sợ Gì Cả
"Nha đầu, tiền này ngươi cứ cầm đi, Lưu thẩm không tính nhận số tiên này, nếu ngươi cứ như vậy Lưu thẩm sẽ tức giận!" Tô Ngưng Nguyệt nghe xong lời Lưu thẩm nói liền không biết phải làm sao mới tốt.
Diêu Xuân ở bên cạnh thấy bộ dạng của Lưu thẩm liên biết nếu Tô Ngưng Nguyệt nhất quyết đưa tiền cho bà ấy, bà ấy thực sự sẽ tức giận.
Cho nên Diêu Xuân bèn nói với Tô Ngưng Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, nếu Lưu thẩm không muốn nhận tiền con đưa, vậy con cứ cất đi." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt nghe xong liền thở dài rồi cất số tiên đó đi.
"Nếu Lưu thẩm không nhận tiền, vậy lúc thẩm đi liền đem thêm hai lon đào đóng hộp đi đi, dù sao chúng ta cũng còn nhiều, sau khi về cho mấy đứa nhỏ thử, nếu chúng thấy ngon lại đến tìm ta lấy thêm." Tô Ngưng Nguyệt nói với Lưu thẩm.
Lưu thẩm nghe xong gật đầu.
"Cái này thì được."
Quyết định như vậy, Tô Ngưng Nguyệt bưng canh gà đến trước mặt Diêu Xuân.
"Nương, người mau uống chút canh gà bồi bổ sức khỏe đi, một chút Nguyệt Nguyệt đi làm đồ ăn sáng." Tô Ngưng Nguyệt nói với Diêu Xuân.
"Tự ta ăn là được, Nguyệt Nguyệt nhanh đi nghỉ ngơi đi." Diêu Xuân nói với Tô Ngưng Nguyệt.
Tô Ngưng Nguyệt lắc đầu.
"Không, nương, con muốn chăm sóc người." Tô Ngưng Nguyệt vừa nói vừa múc một muỗng canh gà, sau khi nàng thổi nguội muỗng canh gà liền đút cho Diêu Xuân. Qua một lúc, Tô Thần và Tô Mộc cũng dậy, sao đó họ thấy Diêu Xuân cũng đã tỉnh liền vội vàng hỏi Diêu Xuân.
"Nương, người thấy sao rồi?"
"Nương, người cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?"
Diêu Xuân nghe họ hỏi xong liền cười xoa đầu họ.
"Bây giờ nương không sao rồi, các con không cần lo lắng."
Tô Thân và Tô Mộc nghe xong liên yên tâm hơn.
Lúc này, ở vương phủ trong kinh thành, Tiểu Lục vẫn còn ngủ trong phòng mình.
Có thế nào hắn ta cũng không ngờ hôm nay Vương gia nhà hắn ta sẽ để hắn ta đến võ đài huấn luyện cho quân lính tiếp, sau khi hắn ta thức dậy vươn vai liền ra khỏi phòng.
Lúc này hắn ta thấy Thiên Vũ Hàn đang luyện võ trong sân, hắn ta liền đi đến chào Thiên Vũ Hàn.
Lúc Thiên Vũ Hàn thấy Tiểu Lục đã dậy, hắn liên dừng động tác nhìn Tiểu Lục đang đứng bên cạnh.
"Sao ngươi vẫn còn ở đây?" Lúc này câu hỏi của Thiên Vũ Hàn làm Tiểu Lục cảm thấy bối rối.
"Vương gia, vậy Tiểu Lục bây giờ nên ở đâu?"
"Không phải kêu ngươi đến võ đài huấn luyện cho các quân lính sao?"
Khi Tiểu Lục nghe xong liền ngây ra.
"Vương gia, hôm nay Tiểu Lục vẫn phải đi huấn luyện các binh lính sao?" Tiểu Lục khó tin nhìn Thiên Vũ Hàn ở bên cạnh, rồi nói.
"Sao, có ý kiến à?" Thiên Vũ Hàn hỏi Tiểu Lục.
Tiểu Lục nghe xong vội vàng lắc đầu. "Không có ý kiến, sao dám có ý kiến chứ? Vương gia, bây giờ Tiểu Lục đi ngay." Nói xong, Tiểu Lục lập tức rời khỏi vương phủ.
Tiểu Lục không ngờ Vương gia nhà hắn ta vẫn để hắn ta đi huấn luyện quân lính.
Khi Thiên Vũ Hàn thấy bóng dáng vội vàng rời đi của Tiểu Lục liên không nhịn được cười, lúc này Thiên Vũ Hàn nhớ đến con thỏ mình mang về, cho nên quay về phòng mình.
Sau khi hắn trở về phòng thấy con thỏ đã chạy ra khỏi lồng rồi.
"Xem ra, ngươi cũng khá bản lĩnh!" Thiên Vũ Hàn nhìn con thỏ đang chạy loạn trong phòng liền nói với nó.
Con thỏ hình như không sợ Thiên Vũ Hàn, nó giống như đang ở địa bàn của mình vậy, đi lung tung khắp nơi.
Mà trên đường Tiểu Lục đến võ đài, hắn ta vừa đi vừa nghĩ.
"Rốt cuộc Vương gia đang nghĩ cái gì vậy? Rõ ràng Hoàng thượng lệnh cho ngài ấy đi huấn luyện tướng sĩ sao, tại sao Vương gia luôn để ta đi, lỡ chuyện này đến tai Hoàng thượng, sau đó bị trách tội thì phải làm sao?" Tiểu Lục nghĩ đến đây liền thở dài.
Lúc này hắn ta không biết làm sao, bởi vì dù sao cũng là mệnh lệnh của Vương gia, hắn ta không thể không nghe.
Ở Lĩnh Nam lúc này, Lưu thẩm thấy Diêu Xuân đã khỏe lên nhiều, cho nên bà ấy cũng yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận