Không Gian Nông Nữ Làm Giàu Ký

Chương 945: Hung Thủ (2)

Chương 945: Hung Thủ (2)Chương 945: Hung Thủ (2)
"Thiên Vũ Trạch, ta cũng muốn xem xem, bao giờ xóa sạch tình cảm kia ở trong lòng ta thì người mới chịu thôi đúng không?" Cuối cùng Thiên Vũ Hàn vẫn lên tiếng, có điều trong giọng nói để lộ ra một chút thất vọng, và cả một chút mệt mỏi.
Thiên Vũ Trạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn có chút bi thương, dường như hắn ta đã làm hao mòn tình cảm của hoàng huynh dành cho hắn ta, chỉ còn lại có một chút ít.
"Ngươi nói với bà ấy, đây là lần cuối. Có điều, ta nghĩ bây giờ bà ấy cũng không thích hợp ở trong hoàng cung này nữa, nếu như đến Đức Phật cũng chẳng có cách nào vậy thì đưa bà ấy tới hoàng trang đi. Được rồi, ngươi ra ngoài đi." Giọng nói của Thiên Vũ Hàn có chút mệt mỏi, như thế không muốn nói thêm gì nữa.
Thiên Vũ Trạch đã rất hài lòng rồi, nhưng lần sau nếu còn xảy ra chuyện như thế này nữa thì không may mắn như lần này được nữa.
Trong ngự thư phòng lại trở lên yên tĩnh, Thiên Vũ Hàn nằm ở trên ghế, Thái Hậu, người nên vui mừng vì người có một người con trai tốt như vậy, lần sau chẳng ai có thể cứu nổi người được nữa.
Lúc Tô Ngưng Nguyệt đợi Thiên Vũ Hàn, Thiên Vũ Hàn nhìn nàng với vẻ áy náy, khiến Tô Ngưng Nguyệt sởn cả gai ốc.
Có chút không chắc chắn hỏi: "Thiên Vũ Hàn, đừng có bảo là chàng lại làm chuyện gì có lỗi với ta đấy nhé?"
Thiên Vũ Hàn dở khóc dở cười, tưởng tượng này có hơi lớn.
Tô Ngưng Nguyệt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thiên Vũ Hàn, nàng liền đi tới bên cạnh hắn, hai tay khẽ vòng qua eo hắn: "Chàng đừng sợ, cứ cho là chàng làm chuyện gì có lỗi với ta thì ra cũng sẽ tha thứ cho chàng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi." Có thể là cả đời này cũng không tha thứ, mà cũng có thể nửa sau cuộc đời mới tha thứ. Hai tay của Thiên Vũ Hàn cũng vòng lên eo Tô Ngưng Nguyệt, ôm chặt nàng vào trong lòng mình.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, như thế là hòa vào làm một vậy.
Sau khi Thiên Vũ Trạch rời khỏi ngự thư phòng, nhìn mặt trăng trong sáng vốn có, trong lòng vô cùng buồn bực.
Tình hình bây giờ như thế này, hắn ta phải làm sao, hắn ta cũng không biết mẫu phi có làm ra những chuyện như thế này nữa hay không, còn có lần sau thì hắn ta thật sự là không thể chắc chắn là hoàng huynh có tha cho mẫu phi một lần nữa hay không.
Thiên Vũ Trạch lê thân thể mệt mỏi về Từ Ninh cung, hắn ta phải đi nói với mẫu phi là hắn ta không có hứng thú gì với hoàng vị kia, và đừng bao giờ làm những chuyện làm hạm Thiên Vũ Hàn nữa.
Thiên Vũ Trạch vốn muốn lý luận với Thái Hậu, nhưng khi hắn ta vừa bước vào cửa, thì thấy nụ cười trên khuôn mặt của Thái Hậu, và còn một bàn ăn toàn là những món hắn ta yêu thích, ngọn lửa trong lòng muốn bùng ra có thế nào cũng không thể bùng phát ra được.
"Các người lui xuống hết đi." Thiên Vũ Trạch ra lệnh cho những người xung quanh.
Những người kia nhìn vê phía Thái Hậu, Thái Hậu cũng sững sờ, có chút ngạc nhiên nhìn Thiên Vũ Trạch.
"Lui xuống đi." Giọng của Thiên Vũ Trạch càng thêm trầm thấp, khiến cho đám nha hoàn kia cũng sợ không còn dám nhìn Thái Hậu nữa mà lui ra ngoài.
"Trạch Nhi, con làm sao vậy?" Thái Hậu có hơi do dự hỏi.
"Mẫu phi, chỗ của hoàng hậu có phải là người đã hạ độc không!" Cuối cùng Thiên Vũ Trạch cũng lên tiếng, bởi vì nhất định phải nói rõ ràng với mẫu phi, bởi vì lần sau hắn ta cũng không biết có thể cứu được bà ta nữa hay không. Thái Hậu nghe xong mặt trùng xuống, sao Trạch Nhi lại biết.
"Người nhất định là đang nghĩ tại sao con lại biết, con biết được từ chỗ của hoàng huynh, không cần phải hoài nghị, tất cả những việc người làm hoàng huynh đều biết hết, chuyện này cũng là biết được từ chỗ của hoàng huynh." Thiên Vũ Trạch tiếp tục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận